
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341851
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1851 lượt.
g tiếng, từng tiếng chắc nịch. Không gian bấy giờ tĩnh mịch, ngoài tiếng động kỳ quái kia, chỉ nghe tiếng gió thổi khẽ khẽ bên tai, một ngọn đèn dầu từ phía ngôi mộ không đủ chiếu sáng đến chỗ mấy người đang đứng, chỉ có một thứ ánh sáng mờ ảo với tới được ba người. Lúc này, cả ba người đứng trân trân ở đó, trong đầu đều chắc chắn một điều.
Đó là, tiếng động, phát ra từ phía trong ngôi mộ.
Muốn biết chuyện gì xảy ra, xin xem hồi sau sẽ rõ.
[1'> Khoảng 2 mét
[2'> 1 xích = 40cm
Hồi thứ mười: DI QUAN
Lại nói chuyện cả ba người Quyết, Ngọc và Đàn đang lúc bàn bạc đột nhiên thấy tiếng động lạ, khi họ quay lại nhìn thì thấy có tiếng động phát ra từ phía ngôi mộ.
Rồi đột nhiên, tiếng động ngưng bặt
Bấy giờ cả ba người cùng kinh ngạc, không hiểu điều gì đã xảy ra vì để làm được việc như thế thực không phải chỉ làm trong một hai khắc, mà rõ ràng trước đó không lâu mọi người đứng bên cạnh mộ, tất thảy đều không thấy điều gì bất thường.
Bất giác, cả ba đều nhìn một lượt xung quanh xem có điều gì khả nghi hay không. Xem một hồi, họ đều tuyệt nhiên không thấy gì bấy thường.
Ngay lúc đó, một cơn gió mạnh thổi tới, ngọn đèn dầu vụt tắt. Cả ba người chìm trong bóng tối. Trong ba người, Quyết làm nghề khâm liệm, Đàn thì cả gan đào trộm mộ, hiển nhiên đều gan to mật lớn, nhưng trong tình huống thế này thì không khỏi có chút ghê rợn, chỉ có Ngọc là người ngoại đạo, đến xác chết cũng chưa từng nhìn qua, đừng nói đến chuyện đột nhiên quan tài biến mất như thế. Thành ra, trong khoảnh khắc đèn vụt tắt, bất giác nàng giật mình, đến khi bình tĩnh hơn thì tay đã nắm chặt lấy tay Quyết tự lúc nào.
Ngọc nhận ra mình đang cầm tay Quyết, thấy tay Quyết cũng đẫm mồ hôi, đích xác là cũng đang căng thẳng cao độ. Nàng thấy mình nắm lấy tay Quyết như thế, lập tức thẹn đỏ mặt, rụt tay lại ngay, màn đêm che mất khuôn mặt đỏ hồng thẹn thùng của thiếu nữ.
Lúc đó Đàn nói:
– Có lẽ nào chúng ta nghe nhầm? Phải thắp lửa lại thôi, đi trộm mộ mà đèn tắt thế này, thực là…
Hắn nói đến đây thì không nói nữa. Ra là khi đi trộm mộ, việc làm tắt đèn là đại kỵ, không thể xem thường, nếu tuân thủ đúng lề lối thì phải lập tức trả lại các đồ tùy táng rồi khấn vái để ra về. Nhưng Đàn cũng không rõ tình huống sau khi trộm xong xuôi mà đèn tắt thì tính thế nào, hơn nữa, vật trộm được bây giờ cũng không phải là của hắn nữa rồi.
Lúc này hai người đứng cách cây đèn chừng ba trượng, Đàn rút trong túi bùi nhùi, định bước tới thắp lại đèn. Quyết bèn nói:
– Chúng ta cùng thắp lại, đừng tách nhau ra.
Cả Đàn và Ngọc đều cho là phải, bây giờ ở trong rừng u tối thế này, cũng nên cẩn thận, ở bên cạnh nhau, có điều gì bất trắc cũng dễ xử lý hơn.
Đèn vừa mới sáng lại, ba người đứng bên ngôi mộ mới đắp, cũng không thấy có điều gì bất thường. Tiếng động kia không rõ là quỷ hay ma gây ra, nhưng bây giờ đã im bặt, như thể chưa bao giờ có điều đó. Nhưng nếu chỉ có một người thì có thể nói là nghe nhầm, nhưng đến ba người đều nghe thấy thế, rõ mồn một thì làm sao nhầm lẫn được?
Đột nhiên, tiếng động lại vang lên, tiếng động này khác lúc trước đôi chút, như thể có hai vật nào đó cọ sát lên nhau. Mà dường như tiếng động lần này phát ran gay dưới chân cả ba người. Cả bọn hoảng hồn nhìn xuống phía dưới chân, thấy mặt đất vẫn không có gì khác lạ.
Đột nhiên, cả ba thấy hẫng hụt dưới chân, họ không thể đứng vững trên mặt đất nữa, như thể có ai lôi tuột họ xuống. Ba người không hẹn mà kêu lên một tiếng.
Phịch!
Quyết và Đàn thụt chân xuống một cái hố, cái hố này sâu và rộng chừng nửa ngũ[1'> hiển nhiên hai người đã lọt thỏm trong hố. Cái hố này vừa thụt xuống, hai người đã nhìn thấy ngay một vật hình chữ nhật, bằng gỗ lộ ra. Cái vật bằng gỗ này, không phải là thứ gì khác, chính là quan tài của người bị sét đánh.
Lúc Quyết và Đàn bị sụt hố, Ngọc đứng sau hai người, vậy nên nàng không bị trôi xuống hố theo, mà chị trượt chân xuống thành hố, đúng ngay chỗ quan tài, thế nên bây giờ, Ngọc đang ở trên phần quan tài mà hai người kia nhìn thấy. Ngọc vừa nhìn xuống chân mình, nhận ran gay quan tài khi nãy, nàng la hoảng một tiếng, nhảy về phía hai người kia, cả ba dúi dụi trong một góc.
Cả ba chưa kịp hoàn hồn lại thì chợt thấy chiếc quan tài như nhúc nhích, dường như nó chui sâu vào trong đất. Từng chút từng chút một, cái quan tài như con giun, trườn sâu vào trong đất ngay trước mắt cả sáu con mắt của ba người. Chỉ một chốc sau, nó đã biến mất, để lại một cái hang sâu hoắm.
Đàn khẽ thốt lên:
– Con mẹ nó, quan tài biết chạy sao?
Đang nói đến đây, chợt có một tiếng gầm lớn ở phía trên mặt đất. Ba người kinh hãi nhìn nhau. Cái tiếng gầm này, chẳng phải là xa lạ gì với ba người, nó chính là con hổ mà em Ngọc hóa thành. Bây giờ hiển nhiên nó đang ở trên miệng hố, mà lại ở rất gần ba người.
Lúc nãy, khi bị con hổ rượt đuổi, Ngọc và Quyết còn rảnh tay rảnh chân mà trốn chạy, mà lăn lộn, bây giờ ở dưới cái hố này rồi, thì khá