
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134927
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/927 lượt.
át bao nhiêu bài, dù sao đây không phải là trường học, sẽ chẳng ai chỉ trích. Mấy nam sinh biết chơi guitar tạo thành một ban nhạc, hát các bài hát về tuổi học trò. Các bạn nữ cũng không chịu thua kém, nhảy điệu disco quay cuồng khiến đám nam sinh há hốc miệng.
Liễu Địch cũng hết sức kinh ngạc. Những “thiên tài” này sao không được phát hiện nhỉ? Cũng phải, bọn họ bị giam cầm trong đống sách vở và bài tập, mang trên vai gánh nặng thi cử, làm gì có cơ hội thể hiện tài năng! Nếu không nhờ buổi liên hoan hôm nay, có lẽ đến khi tốt nghiệp, chúng chỉ để lại ấn tượng là những con mọt sách vùi đầu khổ học mà thôi.
Liễu Địch cũng bị ảnh hưởng bởi không khí đó, cô chìm đắm trong bầu không khí vui vẻ và tự do. Cô và các bạn cùng ca hát, nhảy múa, cười nói. Dưới sự cổ vũ của mọi người, Liễu Địch trình bày ca khúc tiếng Anh Yesterday Once More của anh em nhà Carpenters:
“Those were such happy times
And not so long ago
How I wondered where they’d gone
But they’re back again
Just like a long lost friend.”
(Quãng thời gian đó thật tươi đẹp
Và không quá xa vời
Tôi bâng khuâng thầm hỏi ngày thơ ấu giờ trôi về đâu
Nhưng rồi những ngày xưa đó đã quay về
Giống như một người bạn thân xưa cũ.)
Điệu nhạc chậm rãi, mang tâm trạng hoài niệm và buồn bã lập tức lây nhiễm các bạn học. Mọi người không hẹn cùng cất cao tiếng hát với Liễu Địch:
“All my best memories
Come back clearly to me
Some can even make me cry
Just like before
It’s yesterday once more.”
(Tất cả những ký ức ngọt ngào
Trở về trong tôi thật rõ ràng
Có những kỷ niệm khiến tôi òa khóc
Vẫn giống như ngày xưa
Những ngày xưa ấy đã quay về một lần nữa.)
Khi bài hát kết thúc, tất cả đều rơi lệ.
Trong hoàn cảnh và bầu không khí như vậy, Liễu Địch không khỏi cảm động. Tuổi thanh xuân là chân thành, đầy sức sống và vui vẻ. Liễu Địch thật sự đắm chìm trong không khí đó. Cô quên cả thời gian, quên cả nơi mình đang có mặt, quên hết tất cả. Tất nhiên cô cũng quên mất hình bóng đang sốt ruột chờ cô ở đằng sau ô cửa sổ nhỏ bé trên tầng bốn tòa nhà phía bắc.
Cho đến khi rời khỏi phòng KTV, bắt gặp gió tuyết bay trong đêm, Liễu Địch mới chợt nhớ ra. Cô nhảy dựng lên, hỏi người bên cạnh: “Trời ạ! Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ rưỡi.” Một bạn nhìn đồng hồ.
“Gì cơ?” Đầu óc Liễu Địch nổ tung. Tám giờ rưỡi? Cô mải chơi nên quên cả thời gian, đã tám rưỡi tối rồi? Liễu Địch không thể khống chế cơn run rẩy và quả tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Sao cô có thể quên mất thầy Chương. Thầy Chương, hiện giờ thầy Chương ở đâu? Thầy đã về nhà chưa? Trong lòng Liễu Địch nóng như lửa đốt, cô vô cùng đau đớn. Cô cảm thấy mình là một kẻ tệ bạc.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, không biết trời nổi gió từ lúc nào. Ngọn gió bắc cuốn lấy từng đóa hoa tuyết bay vào mặt Liễu Địch. Cô mặc nhiều quần áo mà vẫn run cầm cập. Cô lại nhớ đến thầy Chương, thầy chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng. Trời ạ, thầy Chương, thầy đang ở đâu? Nếu thầy ở văn phòng, thầy làm thế nào để trải qua một buổi chiều dài cô độc? Nếu thầy đã về nhà… Tuyết rơi nhiều như vậy, thầy làm thế nào để đi ra bến xe? Trong lòng Liễu Địch rối bời, cô dùng hết sức lao nhanh về phía trường học, bất chấp gió tuyết.
Cuối cùng, Liễu Địch cũng lảo đảo chạy tới cổng trường. Ơn trời, cổng trường vẫn chưa khóa. Theo thói quen, cô đưa mắt về ô cửa sổ nhỏ ở tầng bốn tòa nhà phía bắc. Văn phòng tối om, nhưng có thể chứng minh điều gì? Người mù vĩnh viễn không cần ánh sáng. Liễu Địch không cần nghĩ ngợi, chạy vội về phía tòa nhà phía bắc.
Bên trong dãy nhà không bật đèn, Liễu Địch lập tức rơi vào bóng tối. Cảm giác về phương hướng biến mất, ánh sáng cũng biến mất, cô chỉ có thể dựa vào trí nhớ, dò dẫm đến chân cầu thang, leo từng bậc lên tầng bốn.
Nghe tiếng giày nện cộp cộp xuống nền nhà, bị bóng tối hư vô hỗn độn bao vây, Liễu Địch đột nhiên cảm thấy sợ hãi và cô độc chưa từng có. Không có trời đất, không có trăng sao và mặt trời, không có cây cỏ, không có muôn loài, cả thế giới chỉ còn lại một mình cô, như con thuyền nhỏ cô độc, trôi dạt trong bóng tối vô cùng vô tận, không biết lúc nào sẽ thịt nát xương tan. Bóng tối có lẽ là thế giới bất hạnh và đáng sợ nhất. Liễu Địch bỗng nhận ra thầy Chương cũng phải sống trong thế giới như vậy. Vụ hỏa hoạn năm năm trước đã định số mệnh của thầy không thoát khỏi bóng tối vô tận, bóng tối không bờ bến. Lúc này, Liễu Địch mới thật sự cảm nhận được tâm trạng của thầy Chương lúc thầy bị mù. Thế giới của người khiếm thị vốn rất cô đơn, vậy mà thầy Chương còn đẩy mình vào nơi cô độc hơn. Hôm nay, cô còn tặng thêm cho thầy một nỗi cô độc, cô quả thực quá tàn nhẫn.
Cuối cùng cũng leo lên tầng bốn, đôi mắt Liễu Địch đã bắt đầu quen dần với bóng tối, miễn cưỡng nhận ra đường nét của vật thể. Cô bám theo bờ tường, đi về phía văn phòng của thầy Chương. Đến trước cửa phòng, cô dừng bước theo thói quen, ngập ngừng một, hai giây rồi gõ cửa.
Không có tiếng trả lời, bốn bề chỉ là sự yên tĩnh đến tột cùng.
Liễu Địch lại gõ cửa, vẫn là sự yên tĩnh