
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 1341016
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1016 lượt.
Điểu minh thiên hộ trúc, Thư chẩm nhất sàng phong."[7'> Cũng không biết chim chóc hay con người nghỉ ngơi, hoặc là cả "song túc song thê[8'>".
[4'> Có nghĩa: Rót trà đãi khách chờ hoa nở, Xuất trúc ngâm thơ đón trăng lên.
[5'> Có nghĩa: Rừng tùng gió nổi nấu trà uống; Rừng trúc mưa tuôn, mạn đàm thơ.
[6'> Có nghĩa: Nhà trữ sách quý, hương mực thơm đưa tận nơi xa; Cửa không khách tục, đường trúc nghe vắng tiếng gió trong.
[7'> Có nghĩa: Chim keu dìu dặt trúc lả lơi; Sáng thời gối tựa, gió thành chăn.
[8'> Có nghĩa: cả hai cùng nghỉ ngơi.
Liễu Địch vừa đọc vừa thưởng thức, cô không khỏi thán phục tài năng của chủ nhân nơi đây. Cô chú ý, người viết các câu đối đều là "Hải Thiên". Hải Thiên là ai? Liễu Địch thầm nghĩ, người có tên Hải Thiên nhất định là người tài hoa và có học thức. Nhưng người đó có mối quan hệ như thế nào với Giáo sư Tô?
Sau đó, Giáo sư Tô đưa Liễu Địch tới gian phòng ở phía Tây. Phòng ngủ ở đó có tên "Sảng Ấp Trai", phòng bên cạnh có tên khiến Liễu Địch giật mình: "Hải Thiên Thư Ốc".
Liễu Địch không nén nổi tò mò, quay người hỏi Giáo sư Tô Văn: "Giáo sư, Hải Thiên là ai vậy ạ? Nhất định có quan hệ thân thiết với Giáo sư, đúng không ạ?"
"Tất nhiên!" Vợ Giáo sư Tô ở bên cạnh nở nụ cười hiền từ. "Đó là con trai của chúng ta."
"Dạ? Hóa ra con trai của Giáo sư." Liễu Địch bỗng hiểu ra vấn đề. Chả trách Hải Thiên tài hoa xuất chúng như vậy. Chỉ qua những câu đối và chữ viết, Liễu Địch có thể đoán đó là người am hiểm văn học cổ điển, có tâm hồn cao quý, thì ra được di truyền từ Giáo sư Tô Văn. Liễu Địch sinh lòng ngưỡng mộ Hải Thiên, cô rất muốn gặp chàng trai "Hải Thiên" đó.
"Anh ấy đang ở đâu ạ? Có ở Bắc Kinh không ạ?" Liễu Địch thăm dò.
"Không, con trai ta không ở Bắc Kinh, nó làm việc ở tỉnh khác." Giáo sư Tô Văn trầm ngâm. "Hai gian phòng này vốn là của Hải Thiên. Bây giờ nó không ở đây, hai gian phòng để trống mấy năm rồi." Giọng ông có vẻ buồn bã, ánh mắt dừng lại ở tấm biển đề "Hải Thiên Thư Ốc", chắc ông đang nhớ người con trai ở phương xa.
Sau đó, Giáo sư Tô đột nhiên quay sang Liễu Địch, cất giọng nhiệt tình và chân thành: "Liễu Địch, con dọn đến đây sống đi. Dù sao hai gian phòng này cũng bỏ trống, chi bằng con đến ở với chúng ta. Chúng ta sẽ chăm sóc con."
Liễu Địch ngẩn người, cô không ngờ Giáo sư Tô lại đưa ra đề nghị này. Cô mới chỉ gặp Giáo sư Tô hai lần, làm sao có thể nhận sự quan tâm đầy yêu thương của ông?
Liễu Địch vội từ chối: "Không cần đâu ạ, không cần làm phiền vợ chồng Giáo sư đâu ạ..."
"Phiền gì chứ?" Vợ Giáo sư Tô tiếp lời. Bà có khí chất cao quý nhưng rất hiền từ và nhiệt tình. Nụ cười của bà thật rạng rỡ, khóe mắt cũng như cười. "Liễu Địch, ta và con tuy lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ta không coi con là người ngoài. Lần trước, thầy Tô về đến nhà liền kể với ta, ông ấy vừa nhìn thấy con đã thích ngay. Âu cũng là duyên phận. Con thử nghĩ xem, cả nước có bao nhiêu người thi vào Bắc Đại, vậy mà mỗi bài thi của con xảy ra vấn đề, người đi điều tra lại chính là Giáo sư Tô, lúc điều tra còn tình cờ gặp..." Bà im lặng một, hai giây rồi nói tiếp: "Trùng hợp như vậy, chứng tỏ con và chúng ta rất có duyên, đúng không? Ngôi nhà này lớn như vậy, Hải Thiên không biết bao giờ mới quay về. Mấy năm nay chỉ có hai ông bà già này trông nom bảy gian nhà, lạnh lẽo và cô độc biết bao..." Giọng của vợ Giáo sư Tô bỗng trở nên thê lương và nặng nề. "Chúng ta rất hy vọng có ai đó sống cùng, để chúng ta có thể cảm nhận được bầu không khí gia đình thật sự."
"Đúng đấy, Liễu Địch." Giáo sư Tô Văn nhìn Liễu Địch bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương. Giọng nói của ông trịnh trọng, chân thành và chua xót. "Nếu con không không chê, con hãy coi nơi này là ngôi nhà ở Bắc Kinh của con, con hãy coi chúng ta là bố mẹ ở Bắc Kinh của con."
Liễu Địch cảm động nhìn hai người tóc đã bạc trắng. Ánh mắt buồn bã và sự nhiệt tình của họ khiến cô không thể tiếp tục từ chối.
Thế là Liễu Địch trở thành "khách quen" của Trúc Ngâm Cư. Nói thật, tuy Liễu Địch rất yêu Bắc Đại nhưng môi trường vệ sinh vừa bẩn vừa náo loạn ở ký túc xá khiến cô phát sợ. Vì vậy, cứ cách hai, ba ngày cô lại chạy đến Trúc Ngâm Cư. Hai ngày nghỉ cuối tuần, cô ở đó cả ngày. Cuối cùng, Giáo sư Tô cũng có thể thuyết phục Liễu Địch dọn đến Sảng Ấp Trai. Ông nói: "Cả hai gian phòng ở phía tây đều thuộc về con, con có thể sử dụng đồ đạc và sách vở tùy ý, Hải Thiên sẽ không tức giận đâu. Chỗ nó ở bây giờ cũng có rất nhiều sách." Vì vậy, hai gian phòng ở phía tây trở thành thế giới của Liễu Địch.
Khi mới dọn vào Sảng Ấp Trai, Liễu Địch có cảm giác nơi đó thật xa xỉ. Không phải vì gian phòng này xa hoa, lộng lẫy, ngược lại, Sảng Ấp Trai rất đơn giản. Tường quét vôi màu trắng, nền nhà lát xi măng sạch sẽ, cửa sổ lớn khiến căn phòng tràn ngập ánh sáng. Bên ngoài cửa sổ là những cây trúc. Buổi trưa, ánh nắng chiếu qua lá trúc lấp lánh. Bên cửa sổ là một chiếc bàn học, trên bàn là một ngọn đèn làm bằng thân cây trúc. Một chiếc giường gỗ kê sát vào tường, vỏ chăn màu xanh lục nhàn nhạt có hình bốn con thiên nga đ