Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134912

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/912 lượt.

mông, thậm chí là đêm tối vô tận.
Tiếng ồn ào trong lớp học dần lắng xuống. Các bạn nhanh chóng phát hiện, bất kể chúng chỉ trích thế nào, cũng không thể chọc giận người thầy đang đứng trên bục giảng. Đến khi phòng học không còn một tiếng động, thầy Chương mới từ tốn nói: “Các em, tôi không nói sai, đúng là tôi đang “đọc”. Bởi vì tôi chỉ có thể “đọc” những cuốn sách đã in sâu trong đầu óc tôi.”
Cả lớp ngẩn ngơ. Liễu Địch là người đầu tiên có phản ứng. Trong đầu cô vang lên một câu nói, thầy “đọc” bằng ngữ điệu đau đớn: “Hai mắt ông đã bị mù. Đúng vậy, Adward Rochester đã hoàn toàn trở thành người mù...”
Liễu Địch không thể kiềm chế tiếng kêu khe khẽ: “Trời ơi!”
“Thực ra...” Thầy Chương nói tiếng. “Môn Văn ở cấp ba không cần thiết phải đọc mẫu. Cứ đọc ra rả theo sách, đến bản thân tôi cũng cảm thấy tẻ nhạt, vô vị. Ngữ văn là môn bồi dưỡng học sinh có cảm giác với ngôn từ và con chữ. Nếu biến nó trở thành tiết học mổ xẻ nội dung giáo dục tư tưởng, chi bằng ở bên dưới các em lén lút đọc tiểu thuyết còn hơn. Vì vậy, từ nay về sau tôi sẽ không đọc mẫu. Có điều...” Ngữ khí của thầy trở nên nặng nề. “Hôm nay, tôi phải đọc mẫu, tôi buộc phải làm vậy, dù có thể khiến các em hiểu nhầm tôi là kẻ ngông cuồng. Hy vọng các em hiểu lời tôi nói.” Ngừng một lúc, thầy nói thêm một câu: “Đúng rồi, từ nay về sau, trong tiết ngữ văn của tôi, các em có thể tự động đứng lên phát biểu, không cần giơ tay.”
Không cần giải thích thêm điều gì, người ngu xuẩn nhất cũng hiểu hàm ý của câu cuối cùng. Nếu là trong hoàn cảnh bình thường, câu nói đó chắc chắn sẽ nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt. Nhưng bây giờ, các bạn cúi đầu hổ thẹn, không dám nhìn gương mặt nhợt nhạt của thầy Chương. Liễu Địch chống tay lên trán, nỗi đau đớn cô chưa từng trải qua dấy lên trong lòng. Cô không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại cô chỉ muốn khóc.






Chuông hết tiết học vang lên nhưng không ai rời khỏi chỗ.
Thầy Chương lại chậm rãi dò dẫm bước xuống bục giảng. Không biết một cái cây lau nhà ở đâu bỗng chắn ngang trước mặt thầy. Thầy Chương không tránh khỏi việc giẫm lên cây lau nhà.
“Cẩn thận!” Vài học sinh vội lao lên đỡ thầy, trước khi thầy bị ngã.
Nào ngờ vào giây phút đó, người thầy Chương run lên bần bật. Thầy hất tay đám học sinh, giống như gạt bỏ con rắn độc bám trên người.
“Tránh ra! Tôi không cần sự giúp đỡ!” Thầy Chương gằn giọng.
“Nếu thầy không cho phép, em sẽ buông tay ngay lập tức.” Liễu Địch không thấy run sợ trước thái độ của thầy, cô cất giọng trầm tĩnh, thẳng thắn và trong trẻo: “Có điều em sẽ đi theo thầy đến văn phòng. Trong khoảng thời gian đó, nếu thầy gặp phiền phức, em vẫn sẽ giúp thầy.”
“Sự giúp đỡ tốt nhất của em đối với tôi là tránh xa tôi ra.” Giọng của thầy Chương như đã bốc hỏa. “Tôi không cần người nào đóng vai Thượng đế ở bên cạnh tôi.”
“Em không phải Thượng đế, cũng chẳng muốn đóng vai gì.” Liễu Địch cất giọng không nhanh, không chậm, không cao, không thấp nhưng vang vọng khắp hành lang, truyền đến tai các bạn. “Em chỉ là học sinh của thầy. Với tư cách một học trò, em không muốn nhìn thấy người thầy em tôn kính và ngưỡng mộ bị xô ngã. Có lẽ thầy chịu đựng được điều này nhưng em không thể, giống như em không thể chịu đựng một tư tưởng cao quý bị người đời bôi nhọ.”
Thầy Chương đột nhiên trầm mặc.
Liễu Địch nhướng mắt, muốn nhìn gì đó từ gương mặt của thầy Chương. Đáng tiếc, thầy Chương vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm. Trên thực tế, gương mặt thầy từ đầu đến cuối không bộc lộ một sắc thái tình cảm nào, kể cả lúc thầy nổi giận.
Một lúc sau, thầy Chương lên tiếng: “Em là cô bé thích lo chuyện bao đồng.”
Không ngờ thầy nói ra câu này, Liễu Địch mỉm cười. “Không phải em thích lo chuyện bao đồng, đưa thầy về văn phòng tuyệt đối không phải chuyện bao đồng.”
Người thầy Chương khẽ run rẩy. Nếu không phải Liễu Địch đang đỡ tay thầy, cô sẽ không cảm nhận được sự chấn động này.
“Em rất cố chấp.” Sắc mặt thầy Chương vẫn vô cảm. “Đúng vậy, rất cố chấp, có thể nói là cố chấp như tôi.”
Liễu Địch lại cười. “Có lẽ vậy, nếu cũng được coi là cố chấp như thầy thì đó là vinh hạnh của em.”
“Vậy... ngoài cố chấp ra, em có thể đảm bảo em không phải là người nhiều lời?”
“Em xin dùng danh dự để đảm bảo.” Liễu Địch lên tiếng, giọng nói rất chân thành, kiên quyết và rõ ràng. “Em đảm bảo sẽ không hỏi một câu thừa thãi, sẽ không nói một câu tán gẫu không liên quan, sẽ không cùng người khác bàn tán bất cứ vấn đề gì liên quan đến thầy.”
Thầy Chương lặng lẽ thở dài. “Nếu em có thể giữ lời hứa, vậy thì... xin em...” Thầy mím môi. “Hãy đưa tôi về văn phòng.”






Kể từ hôm đó, tên của Liễu Địch gắn liền với thầy Chương.
Cô bắt đầu phụ trách việc đưa thầy Chương lên lớp và về văn phòng, đưa thầy tới bến xe buýt đợi xe mỗi khi tan học. Sau khi trở thành đại diện khối Văn, cô bắt đầu giúp thầy Chương phê bài tập làm văn vào mỗi buổi trưa. Sau kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ, cô còn