
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134916
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/916 lượt.
sách vở, cho vào cặp. Cô là người đầu tiên lao ra khỏi phòng học, chạy một mạch đến văn phòng của thầy Chương.
Mỗi lần tới văn phòng của thầy Chương, Liễu Địch đều chạy như bay, bản thân cô cũng không hiểu tại sao cô phải vội vàng như vậy. Sau đó, cô nhẹ nhàng gõ cửa mà không vào luôn. Đợi một lát, thầy Chương sẽ cầm cặp da màu đen đi ra ngoài. Liễu Địch dắt tay thầy Chương, hai thầy trò cùng rời khỏi trường, đi về phía trạm xe buýt số 2.
Đoạn đường từ trường học tới trạm xe buýt rất ngắn, chỉ khoảng một trăm mét. Nhưng Liễu Địch cảm thấy con đường dài một trăm mét này tràn ngập không khí ấm áp và dễ chịu, khó diễn tả thành lời.
Ánh hoàng hôn kéo dài hình bóng của hai thầy trò. Cơn gió mát rượi, thỉnh thoảng còn mang theo mùi thơm của thức ăn khiến người khác thèm đến chảy nước miếng. Từng tốp học sinh đeo cặp sách đi ngang qua hai thầy trò, cười nói vui vẻ. Tan học là thời khắc vui vẻ nhất của học siinh. Lặng lẽ nghe tiếng bước chân đều đặn trên vỉa hè, Liễu Địch cảm thấy vô cùng thư thái. Bao mệt nhọc của một ngày hoàn toàn tan biến trên đoạn đường ngắn.
Mùa đông, gió lạnh từ phương Bắc thổi tới khiến cả thành phố chìm trong giá rét. Cây dương liễu như bị đông cứng, khóm đinh hương cũng vậy, đến tấm biển sắt của trạm xe buýt cũng như bị đông cứng. Liễu Địch không ngừng xoa hai tay, giậm chân để lấy hơi ấm. Thầy Chương chỉ mặc một áo khoác màu đen nhưng thầy thường vô tình hay hữu ý đứng trước Liễu Địch để chắn gió lạnh cho cô.
Hai thầy trò thích nhất vẫn là những ngày tuyết rơi, mặc dù lúc đó người đợi xe buýt rất đông, trên xe buýt chen chúc, chật chội. Hoa tuyết trắng rơi xuống, che đi mọi thứ xấu xí, khó coi khiến thế giới trở nên thuần khiết và đẹp đẽ. Liễu Địch thích ngắm cảnh hoa tuyết bay bay dưới ngọn đèn đường, trông giống những con đom đóm của ngày hè. Còn thầy Chương đứng bất động ở đó, để mặc hoa tuyết rơi đầy trên áo khoác đen, tạo thành một mảng trắng xóa. Thỉnh thoảng thầy tháo găng tay, thò cả hai tay vào lớp tuyết dày, một lúc lâu mới rút ra, ngón tay của thầy lạnh cóng đến ửng đỏ.
Đúng vậy, quãng thời gian từ trường đến trạm xe buýt là khoảnh khắc đẹp đẽ, đợi xe buýt cũng là khoảnh khắc đẹp đẽ, đáng nhớ. Mặc dù trong khoảng thời gian đó, hai thầy trò hầu như không trò chuyện, nhưng họ đều cảm thấy một sự ấm áp không thể nói thành lời. Chỉ có những lúc như vậy, thầy Chương mới vô tình để lộ tình cảm mà thầy cố ý che giấu bấy lâu. Mỗi khi thầy bộc lộ tình cảm, Liễu Địch đều cảm thấy trái tim cô xích lại gần thầy thêm một chút.
Tuy nhiên, xe buýt trước sau gì cũng đến. Mỗi khi xe buýt số 2 tới nơi, bao giờ thầy Chương cũng phát hiện ra trước Liễu Địch. Thầy có thể nhận ra âm thanh của các loại ô tô, không bao giờ nhầm lẫn. Liễu Địch đành đỡ thầy lên xe. Cánh cửa xe buýt khép lại, mang theo tâm tình dễ chịu và thanh thản, để lại một khoảng trống khiến Liễu Địch thẫn thờ hồi lâu.
Lại một buổi trưa nóng bức.
Liễu Địch ngồi đối diện với thầy Chương, trong tay cô là một quyển bài tập làm văn chưa mở ra. Đây là quyển vở duy nhất chưa đọc và nhận xét.
Liễu Địch ngập ngừng, do dự, trong đầu cô lặp đi lặp lại câu nói: “Về đề tài: “Thầy giáo của tôi”, chắc các em đã viết nhiều rồi. Nhưng học sinh tiểu học và học sinh cấp ba viết không giống nhau. Tôi hy vọng các em viết những điều mới mẻ, thể hiện trình độ của học sinh cấp ba. Tôi chỉ đưa ra một yêu cầu: trong bài văn này, các em không được viết về tôi. Nếu vi phạm yêu cầu đó, xin lỗi, tôi chỉ có thể cho 0 điểm.”
Đây là câu nói của thầy Chương khi ra đề tài. Câu nói này quanh quẩn trong đầu Liễu Địch suốt một tuần liền. Cả buổi trưa hôm nay, trong đầu cô chỉ vang vọng câu nói của thầy.
Từ trước đến nay, thầy Chương luôn nói một là một, hai là hai, vì vậy, trong tất cả các bài văn cô vừa đọc, không bạn nào dám “phạm quy”. Lòng bàn tay Liễu Địch rịn mồ hôi. Cô không có dũng khí mở quyển vở đang cầm trên tay.
Thầy Chương đột nhiên ngẩn người, như thể có một cây gậy phép thuật khiến thầy hóa đá. Thầy bất động vài giây, vẻ mặt giận dữ từ từ biến mất. Sắc mặt thầy trắng bệch.
“Liễu Địch.” Thầy lên tiếng, giọng nói bình tĩnh như mọi khi. “Đây là bài văn của em, đúng không?”
“Vâng ạ...” Liễu Địch nói nhỏ. Đây là lần đầu tiên thầy Chương hỏi người viết bài văn.
“Vậy thì...” Thầy Chương từ từ ngồi xuống. “Em có thể đọc hết bài văn đó.”
Trong lòng Liễu Địch đột nhiên dấy lên sự cảm động khó tả. Cô lờ mờ hiểu ra, lúc đưa yêu cầu làm bài, thầy Chương cũng có nỗi khổ riêng. Vì vậy, vào thời khắc này, cô thật sự cảm nhận được thầy phải có dũng khí và nghị lực lớn đến mức nào mới có thể đưa ra quyết định đó. Liễu Địch mở quyển tập làm văn, cố đè nén tâm trạng xúc động, từ tốn đọc tiếp.
Bài văn rất dài, Liễu Địch gần như thổ lộ mọi điều kìm nén trong lòng cô suốt hai năm qua. Cô kể về tiết dạy đầu tiên của thầy Chương và lần đầu tiếp xúc với thầy sau tiết học. Cô viết, trong buổi chào cờ hát quốc ca, hơn một nghìn thầy trò của toàn trường, chỉ có