The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bến Xe

Bến Xe

Tác giả: Thương Thái Vi

Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015

Lượt xem: 134979

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/979 lượt.

n nguy của em. Em cảm kích nhìn thầy rồi đi ra ngoài…”
“Sao em lại đi ra ngoài?” Liễu Địch hỏi. Nếu là cô, cô nhất định quyết không bỏ đi. Dù thầy Chương có cầm gậy đuổi, cô cũng không đi.
“Tất nhiên là em đi ra ngoài rồi. Em không phải là chị, không có tình cảm sâu nặng với thầy như chị. Nhưng lúc đó, đúng là em rất cảm động, em thấy thầy Chương không đáng ghét như trước, thậm chí bắt đầu quan tâm đến thầy. Trên sân trường tụ tập khá đông học sinh, các bạn đều bàn luận chuyện xảy ra ban sáng. Không hiểu sao bấy giờ em lại thấy phản cảm với những tin đồn mà em không mảy may nghi ngờ trước đó. Em bắt đầu hoài nghi, em nghĩ thầy Chương có thể nói ra những lời đầy khí phách như vậy, chứng tỏ quan hệ giữa thầy và chị không như tin đồn. Đáng tiếc, chỉ một mình em nghe thấy những lời nói của thầy. Em đột nhiên thấy bất an. Cảm giác này khiến em không thể tập trung vào tiết học buổi chiều. Vì vậy, sau tiết thứ nhất, em chạy vội đến văn phòng hiệu trưởng, định kể chuyện xảy ra với hiệu trưởng Cao. Nói thật, em lo thầy Chương chịu thiệt thòi.
Nhưng vừa đến cửa văn phòng, em vô tình nghe thấy hiệu trưởng Cao đang tranh cãi với một người đàn ông. Em nghe thấy người đó nói bằng giọng kích động: “Dù thế nào, thầy giáo đánh học sinh cũng là hành vi vi phạm đạo đức nghề nghiệp, vi phạm pháp luật. Hơn nữa, dựa vào tình hình sức khỏe và học vấn của hắn, hắn không có tư cách dạy học, dù là giáo viên dạy thay cũng không đủ tư cách. Tôi thật sự không ngờ anh lợi dụng chức quyền, để một tên lưu manh dạy học ở trường này. Đúng là khôi hài, hoang đường thật đấy!” Sau đó, em nghe hiệu trưởng Cao nói: “Nhưng thầy Chương dạy rất tốt, thành tích thi đại học của khóa trước…” Hiệu trưởng Cao nói chưa hết câu, người kia đã cắt ngang: “Tôi nói cho anh biết, tên Chương Ngọc này phải cuốn xéo ngay. Hắn vốn không có tư cách đứng trên bục giảng, để hắn dạy học ba năm là quá nể hắn rồi.”
Em không khỏi giật mình. Đuổi thầy Chương khỏi trường ư? Đây là điều không thể, không chỉ mình em không đồng ý, đa số các bạn trong lớp cũng sẽ không đồng ý. Chúng em rất thích bài giảng của thầy Chương, thầy giảng bài rất hấp dẫn và sinh động. Nếu từ nay về sau không được nghe thầy giảng bài, đó là điều em không thể tưởng tượng nổi. Lần đầu tiên trong đời em cảm thấy chúng em không thể mất thầy Chương, thầy rất quan trọng đối với chúng em. Em nhìn qua khe cửa mới biết, người đang nói chuyện với hiệu trưởng Cao là bố của Khiên Khiên.
Hiệu trưởng Cao trầm mặc một lát rồi trả lời: “Chủ nhiệm Hàn, tôi không thể đuổi Chương Ngọc. cậu ấy là nhân tài hiếm có, cậu ấy dạy rất tốt, học sinh thích nghe cậu ấy giảng bài. Hơn nữa, nếu cậu ấy mất công việc này, cuộc sống của cậu ấy sẽ gặp khó khăn…”
“Đủ rồi, trường học không phải là nơi cứu thế, không cần thiết phải cứu một tên mù.” Chủ nhiệm Hàn đột nhiên cất cao giọng. Sau đó, ông ta lên tiếng uy hiếp: “Hiệu trưởng Cao, anh đừng mơ bảo vệ Chương Ngọc. Nếu anh muốn giữ hắn ở lại, vậy thì anh hãy chống mắt chờ xem. Tôi có thể kiện hắn ra tòa, kiện hắn vi phạm luật Dạy học và luật Bảo vệ phụ nữ và trẻ em. Hơn nữa, tôi còn có thể nhân cơ hội này xử lý anh, vì anh đã lạm dụng chức quyền, cậy quyền mưu lợi việc riêng. Đến lúc đó, không chỉ anh và Chương Ngọc không thể giữ bát cơm, mà những chuyện xấu xa, phong lưu của Chương Ngọc cũng sẽ bị vạch trần trước dư luận.”.”
Liễu Địch cảm thấy cô vừa bị giáng một đòn trí mạng, tựa hồ một viên đạn bắn trúng trái tim cô. Cô đột nhiên nhớ đến câu nói của thầy Chương: “Thế giới của người mù quá nặng nề? Em có thể giúp được bao lâu?” Bây giờ, cô đã hiểu hàm nghĩa thực sự của từ “nặng nề”. Nó không chỉ đến từ bản thân người mù, mà nó còn đến từ bản thân người mù, mà nó còn đến từ con người, từ xã hội, từ mọi mặt của cuộc sống. Nó không chỉ nặng nề mà con mạnh đến mức không thể đánh bại. Nó không chỉ kéo thầy Chương, mà kéo những người có liên quan đến thầy, như cô và hiệu trưởng Cao xuống vực sâu không đáy.
“Chủ nhiệm Hàn nói xong liền đi khỏi phòng thầy hiệu trưởng. Hiệu trưởng Cao đi sau tiễn ông ta. Sắc mặt hiệu trưởng Cao rất tệ, bàn tay thầy cuộn chặt thành nắm đấm. Không hiểu tại sao em bỗng cảm thấy bố con Khiên Khiên đúng là ỷ thế ức hiếp người. Nhưng em có thể làm gì? Hơn nữa, bố Khiên Khiên nói đúng, ông ta hoàn toàn có thể đuổi thầy Chương khỏi trường. Em nghĩ, việc duy nhất em có thể làm bây giờ là báo tin cho thầy Chương, để thầy tìm cách. Nhưng em vừa đi đến chân cầu thang, đúng lúc ông Lý và thầy Chương đi xuống. Một bạn học ở bên cạnh nói cho em biết, thầy Chương đi nghe điện thoại của chị.”
Liễu Địch mím chặt môi, cú điện thoại của cô đến thật không đúng lúc.
“Nghe tin này, em vội chạy đến phòng văn thư. Khi tới nơi, em vô cùng sửng sốt, phòng văn thư đã bị mọi người vây kín, ai nấy đều thì thầm bàn luận, ánh mắt đầy vẻ bí hiểm, giống như đang chuẩn bị xem một màn kịch hay. Không hiểu tại sao cảnh tượng trước mắt khiến em chợt nghĩ đến tình tiết “dân chúng chờ xem chặt đầu” mà Lỗ Tấn miêu tả trong tiểu thuyết của ông. Thầy Chương nhanh chóng