XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau

Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341353

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1353 lượt.

Yên gọi thì ngoáy mông bước tới. Họa sắp tới nơi mà anh ta vẫn không biết sống chết thế nào, tiện tay vỗ vai An Tiểu Ly, “Lát nữa hát tiếp nhé!”.
An Tiểu Ly ngẩng lên cười ngọt ngào, “Tôi ăn no rồi, bây giờ đi thôi!”.
Cố Yên sướng tê người vì sắc mặt Trần Ngộ Bạch bây giờ chỉ có thể hình dung bằng từ “thê thảm tuyệt đẹp”.
Tần Tống không phải kẻ ngốc, thoáng chốc đã biết bị An Tiểu Ly lợi dụng, vội vàng rút lui, “Gì ấy nhỉ… anh Tư gọi em?”, anh ta gọi vu vơ về phía Kỷ Nam một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy – mẹ ơi, vẻ mặt này của anh Ba khiến anh ta nhìn mà run lẩy bẩy.
Trời hại kẻ họ Tần, Kỷ Nam lại cười hí hí bước đến, “Gì đấy? Tôi có gọi cậu đâu, sao vậy?”.
Tần Tống sắc mặt xám xịt, nước mắt đầm đìa.
Trần Ngộ Bạch nhìn chăm chú An Tiểu Ly, trong ánh mắt thú vị của Kỷ Nam và Cố Yên, anh đưa tay cầm một ly rượu lên, lặng lẽ bỏ đi.
Không biết vì sao, tim An Tiểu Ly trong tích tắc anh quay lưng đi, bỗng co thắt lại, giống như… giống như lúc nhỏ làm vỡ con thiên nga nhỏ bẳng pha lê, cảm giác bất lực khi trái tim tan vỡ trong phút chốc.
Tần Tống bám chặt cạnh bàn, có đánh chết cũng không chịu thừa nhận gian tình với An Tiểu Ly, Tiểu Ly sống chết thế nào cũng không kéo anh ta ra được, đành trơ trẽn lấy Tần Tang ra để uy hiếp anh ta thêm lần nữa, Tần Tống vừa chùi nước mắt nước mũi vừa đi theo cô, ánh mắt lạnh băng của anh Ba dù khuất sau lưng vẫn rõ ràng vô cùng, anh ta cầm micro mà khổ sở nghĩ ngợi, cuối cùng chọn một loạt các bài hát thiếu nhi, ừ, chỉ có những bài này mới không có yêu đương gì, như vậy anh Ba lát nữa giết anh thì dao sẽ chém nhanh hơn – nếu đã sắp chết thì bớt bị hành hạ chút nào hay chút đó.
Buổi tối tan tiệc, Cố Yên cứ níu kéo Tiểu Ly, cười sung sướng, Lương Phi Phàm thấy suốt buổi tối cô đều vui vẻ thì dặn Trần Ngộ Bạch sau này nhớ đưa cô bạn gái nhỏ theo thường xuyên hơn.
Trần Ngộ Bạch nhếch mép, lạnh nhạt nhận lời, sau đó chuyển mũi dùi: “Lần trước bảo em đi khảo sát kế hoạch mở rộng phía hải ngoại, hai hôm trước em vừa làm xong, khả năng làm được không cao lắm, khoảng 55%. Nhưng em cho rằng Lương Thị mấy năm nay cố thủ quá lâu rồi, đã đến lúc duỗi chân duỗi tay hơn. Hướng kiếm lời phần mở rộng này khá ổn, chẳng qua là đem danh tiếng ra ngoài, điều này rất có lợi với việc thu mua gần đây của Lương Thị, huống hồ em đã tính toán thử, lợi tức mà kế hoạch này mang lại cho thị trường cổ phiếu có thể bằng tổng giá trị khai thác cả năm nay.”
Lương Phi Phàm nghe kỹ rồi suy nghĩ, sau đó gật gù, “Tốt, vậy thì giao cho em phụ trách toàn bộ”.
“Ừm…” Trần Ngộ Bạch mỉm cười, đôi mắt sau cặp kính lấp lánh, “Nhưng, trạm đầu là các tiểu vương quốc À Rập, em và bên đó không thân lắm, e rằng phải cho em thêm chút thời gian”.
Lương Phi Phàm ngẩng lên nhìn anh, Trần Ngộ Bạch nhìn thẳng không tránh né, Lương Phi Phàm khẽ cười, “Em ngồi đây phụ trách chỉ huy là được, chuyện chạy việc cứ để người khác làm”.
Trần Ngộ Bạch đẩy gọng kính, cười thản nhiên. Sau lưng họ, người nào đó có mối quan hệ giao hảo khá tốt với hoàng tử nước Ả Rập, lúc này vẫn chưa biết ác mộng đó, đang ngân nga điệu nhạc bước tới, thấy Trần Ngộ Bạch thì cười nịnh nọt, “Anh Ba… hà hà”.
Trần Ngộ Bạch vỗ vai anh ta, thái độ hiền hòa thân thiện đó khiến Tần Tống suýt thì rơi nước mắt, “Anh Ba biết rồi, ngoan lắm!”, nhéo má anh ta, Trần Ngộ Bạch nhướn môi cười, đoạn tiến về phía “vấn đề chờ được giải quyết” tiếp theo.
Ăn tối được nửa chừng thì Kỷ Nam gọi điện cho Lý Vi Nhiên, rõ lúc nãy trên đường đi còn bảo sẽ tới ngay, giờ đâu rồi?
“Điện thoại anh kìa”, Tần Tang nhắc người đàn ông ngồi đối diện im lặng cả buổi tối.
Lý Vi Nhiên đang trầm tư bỗng choàng tỉnh, nhìn tên người gọi tới, rồi tắt, ngẩng lên cười với Tần Tang, giải thích: “Là Kỷ Nam”.
Tần Tang uống một ngụm nước chanh, cười lơ đãng.
Gần “Phi” vốn rất ít taxi, cô vừa đi vài bước đã thấy một chiếc xe ngừng lại cạnh mình, gương mặt tươi cười của Lý Vi Nhiên hiện ra, “Tang Tang, trùng hợp quá”.
Biết là rất có khả năng gặp anh ở “Phi” nên cô bỏ cả việc ăn tối gần đó, ai ngờ vẫn là quá trùng hợp.
Thực ra có phải là có định mệnh thật không? Nếu không thì sao trong bao nhiêu người như vậy, chỉ khi gặp anh, cô mới bỏ tất cả để rút lui?
“Ở R vui không?”, anh vừa gỡ bỏ xương món cá vược hấp, gắp vào đĩa trước mặt cô, thực ra sở thích của Tần Tang rất dễ nhận ra, cho dù là món cá vược hấp hay là Lý Vi Nhiên anh đây.
“Cũng tạm”, cô uống một hớp nước, đáp lại gọn lỏn. Món cá vược hấp không có xương thực sự rất hoàn hảo, nhưng cô ăn được hai miếng rồi không đụng đũa nữa.
Lúc nhỏ Tần Tang đã biết, sở thích là kiểu, nếu bạn không có điều kiện thì vẫn không nên để ý đến thì hơn.
Ăn xong bữa tối thì đã chín giờ hơn, Lý Vi Nhiên lái xe đưa cô về. Đến dưới tòa nhà, cô cởi dây an toàn định bước xuống thì anh bỗng mở miệng: “Tần Tang, lý do mà anh cần đâu?”.
Tần Tang cũng đã chuẩn bị, ngẩng lên cười, nói: “Có lẽ tôi thật sự có chút tình cảm với anh. Nhưng qua sự suy xét kỹ lưỡng, thì anh không hợp với tôi. Nên để tránh cho đôi bên bị t