
Tác giả: Mặc Bảo Phi Bảo
Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015
Lượt xem: 134844
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/844 lượt.
: “Xin lỗi, có lẽ là một chuyện lãng mạn, tôi làm thì lại chẳng có chút thú vị nào, lại còn gấp gáp. ”
“Em không để ý…”
Đáng chết, cô đang nói cái gì thế.
Thời Nghi cúi đầu nhìn dép đi trong nhà màu trắng dưới chân, lại một lần nữa muốn nói lại thôi.
Dường như Châu Sinh Thần đang trong căn phòng hoàn toàn cách biệt, nói chuyện rất thản nhiên: “Tôi nghĩ em đối với tôi có thể không quá ghét. Nếu như em phát hiện ra sau khi tiếp xúc sâu hơn, em hoàn toàn không có hảo cảm với tôi, tôi sẽ cho chuyện này một phương thức kết thúc vô cùng hợp lý, sẽ không khiến em có bất cứ khó xử nào.”
Thời Nghi vâng một tiếng.
Logic càng ngày càng quái dị.
Đáng tiếc anh không biết rằng đối phương anh đàm phán, từ lâu đã tự chui đầu vào lưới mất rồi.
“Con người tôi rất khó tiếp xúc với người lạ, thời gian bồi đắp tình cảm với một sự vật sẽ rất dài, ví dụ như hóa học, đến năm nay đã tiếp xúc mười bốn năm nhưng vẫn không xác định rõ lắm là có thực sự thích hay không. Vì thế nếu như sau này em phát hiện ra không thể tiếp nhận tôi như vậy, em có thể hủy hôn ước.”
Cô rút một tờ giấy trong hộp ra lau sạch nước mắt ở khóe mắt.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên bắp chân, khiến cô cảm thấy có phần ấm áp.
Bất tri bất giác anh đã nói xong tất cả lời nói.
Anh đang chờ câu trả lời của cô.
Thời Nghi nói khẽ, đưa ra câu hỏi đầu tiên: “Anh có tất cả tư liệu của em, thậm chí còn có của bố mẹ em, nhưng em dường như không biết gì về anh…”
“Em sẽ biết được rất nhanh thôi.”
Cô do dự vài giây, thực ra cũng chỉ là trong đầu đang trống rỗng mà thôi.
Dũng khí trong phút chốc khiến cô cuối cùng cũng mở miệng: “Được ạ.”
Có lẽ là Châu Sinh Thần không ngờ tới cô lại đồng ý trực tiếp, nhanh chóng như vậy.
Có lẽ hai người cũng đều không có kinh nghiệm gì.
Bầu không khí bỗng nhiên khó xử.
Vậy nên sau cuộc điện thoại đồng ý đính hôn thì hai người phải làm gì?
Cuối cùng anh do dự một lúc rồi hỏi một câu khiến cô nghẹn họng: “Có tiện nói cho tôi số đo của em không?” Anh nói xong liền nhanh chóng bổ sung, “Có thể cần chuẩn bị cho em một số quần áo.”
Lý do rất đầy đủ, thế nhưng Thời Nghi nhìn cô nàng em họ bên cạnh.
“92, 62, 90” Cô nói khẽ.
Châu Sinh Thần ừ một tiếng: “Đây là…”
“Ba vòng của con gái.”
Cô cố hết sức thấp giọng, biết sao được Châu Sinh Thần hỏi quá tỉ mỉ.
Vẻ mặt của cô nàng em họ một giây thay đổi mấy lần.
“Ừ, tôi biết rồi, em đợi nhé.”
Thời Nghi nghe lời chờ đợi.
Cho đến hiện tại cô vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, cô em họ không còn tâm tư giải bài nữa, không ngừng khoa chân múa tay trước mặt cô khiến cô nhất định phải nói thật cho cô nàng. Thời Nghi bĩu môi tỏ ý bảo con bé khóa cửa vào, cô em họ vô cùng nghe lời, xoạch một cái khóa cửa lại.
Anh trở lại tiếp tục hỏi: “Còn cần số đo vòng cổ, phần trên cánh tay, cánh tay, cổ tay, đùi, bắp chân và cổ chân nữa.”
Cái này thực sự cũng không biết.
Thời Nghi vội vàng chỉ huy em họ tìm thước dây trong nhà, đo từng cái một rồi nói cho anh. Anh ghi lại rồi căn dặn cô nhanh báo cho bố mẹ biết, ngày mai anh sẽ đích thân tới chào hỏi.
Đợi đến khi kết thúc cuộc trò chuyện thì lúc này cô mới ý thức đến chuyện này sẽ gây nên sóng gió trong nhà.
Bố mẹ đều là giáo viên, lại có tư tưởng truyền thống sao có thể chấp nhận chuyện đột ngột như này chứ?
“Người đẹp Thời Nghi,” Em họ đặt tay lên vai cô tiến đến gần, “chuyện này nhất định là tin tức hoành tráng, em còn chưa nghe mà khí huyết đã sôi trào nên này.”
Đúng thật là tin tức hoành tráng.
Cô thậm chí không có sức để giải thích: “Để chị ngồi một lát nghĩ lại cho rõ đã.” Cô nói với em họ.
Chuyện kinh thiên này suốt từ lúc cơm trưa cho đến ăn xong cơm tối Thời Nghi vẫn không tìm được thời cơ để nói cho mẹ. Phải nói như nào đây? Hay là không nói? Nhưng dường như không thể.
Tuy rằng chỉ là đính hôn, tuy người của thời đại này không xem trọng “đính hôn” lắm nhưng nhìn từ giọng điệu, thái độ của Châu Sinh Thần thì ít nhất đối với gia đình anh mà nói điều này rất quan trọng.
Kéo dài nhưng lại không kéo dài được, nếu không sáng mai anh đến thăm hỏi e rằng sẽ dẫn đến động đất mất.
Đến gần lúc đi ngủ Thời Nghi mới len lén kéo mẹ sang phòng mình, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Mẹ giống như có giác quan thứ sáu vậy liền nhanh chóng hỏi cô, có phải là “cái người” mà cô nói lúc sáng sớm không. Thời Nghi khẽ gật đầu, sắc mặt mẹ lập tức trịnh trọng, ngồi tới bên cạnh cô: “Nói cho mẹ xem nào, xem mẹ có giúp được gì không.”
“Anh ấy nói,” Thời Nghi thở nhẹ ra một hơi, “muốn đính hôn với con.”
“Đính hôn?” Sự kinh ngạc của mẹ không có chút che giấu nào.
“Vâng, đính hôn.”
“Bao giờ?”
“Có thể là mai ngày kia.” Cô đoán.
“Mấy ngày này?” Mẹ dở khóc dở cười, “Cậu ta đến nhà mình không? Mấy ngày nay chúng ta đều ở Trấn Giang không về Thượng Hải. Huống hồ mẹ với bố con còn chưa gặp cậu chứ càng đừng nói đến hiểu biết.”
“Anh ấy đang ở Trấn Giang,” Thời Nghi cẩn thận tìm từ, “ngày mai sẽ đến nhà chúng ta.”
“Sao lại nhanh như thế?”
“Con khô