
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 134253
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/253 lượt.
sức uống rượu, không biết trời đất là gì, phòng tiệc náo nhiệt khác thường. Trình Tín Chi chú ý đến Mộ Dung Phong, thấy anh tuy cười nói với khách nhưng nét mặt phảng phất lo lắng, Thư Đông Tự đứng chầu đằng sau lưng Mộ Dung Phong, vẻ mặt không được tự nhiên.
Sau khi tan tiệc, người thì nghe kịch, người thì nghe đại cổ thư[1'>, còn có người ra phía sau xem phim. Trình Tín Chi thấy Cẩn Chi thay quần áo ra ngoài, tiếp đón một lượt khách, lại đến phía sau tiếp mấy bạn bè người thân, anh chỉ muốn nói chuyện với Cẩn Chi một lát, nhưng đợi đến cuối cùng Cẩn Chi ra ngoài, trong phòng khách chỉ có mấy người thân Trình gia, bao nhiêu lời muốn nói lại không biết nói từ đâu, chần chừ một lát, cuối cùng hỏi: “Loiusa, kết hôn vui không?”.
[1'> Đại cổ thư: tức “An Huy đại cổ”, là loại hình diễn xướng dân gian Trung Quốc, có mối liên hệ với phương ngữ của huyện Lư giang, trong thuyết xướng chia làm hai pháp Trương môn và Sài môn. Hình thức biểu diễn hai phái khá giống nhau, người diễn xướng một tay gõ trống, một tay kẹp phách, phối hợp hát, nói, điều hòa tiết tấu; người diễn xướng hát một doạn nói một đoạn, còn làm những động tác miêu tả. Nội dung của Đại cổ thư chủ yếu lấy đề tài diễn nghĩa lịch sử, tiểu thuyết võ hiệp, phá án trong dân gian.
Họ là gia đình có lối sống khá cởi mở, giữa anh em nói chuyện xưa nay luôn thoải mái, đại thiếu phu nhân cười nói: “Tín Chi, làm gì có ai hỏi cô dâu mới như vậy hả?”.
Trình Doãn Chi ở bên cạnh không nhịn được bật cười thành tiếng. Cẩn Chi vốn thoải mái phóng khoáng, lúc này chỉ mỉm cười, hôm nay cô mặc đồ kiểu Trung Quốc màu sắc rực rỡ, màu đỏ ánh lên khiến má ửng hồng, thoáng hiện lên vẻ ngại ngùng. Trình Tín Chi thấy dáng vẻ đó của cô, cuối cùng chỉ nói: “Cẩn Chi, em đã là người lớn rồi, không được như trước kia, việc gì cũng làm theo ý mình. Hai vợ chồng bên nhau, phải thường xuyên quan tâm đối phương mới được”.
Đại thiếu phu nhân nói: “Ấy, Tín Chi tuy chưa kết hôn nhưng nói chuyện luân lý đếu rất đúng”. Người xung quanh đều cười ồ, chủ đề liền được thay đổi.
Đào tư lệnh, anh rể ba của Mộ Dung Phong hôm nay tặng mấy bộ phim, đang chiếu ở phía sau lễ đường. Trình Tín Chi làm gì có tâm trạng xem phim, chỉ ngồi ở đó mà thôi, còn Tích Chi ngồi bên cạnh anh cứ thì thầm không ngớt bàn luận với anh về tình tiết phim, anh chỉ ậm ừ ứng phó. Bỗng nhiên có người gọi nhỏ: “Cậu tư”. Anh quay đầu lại, chính là người hầu của Trình Doãn Chi. Anh không nói gì, đứng dậy ra ngoài theo người hầu đó, đi xuyên qua cổng hình vòm, phía sau là căn nhà kiểu Tây, ở đây vốn là nơi dành cho Cẩn Chi chuyên tiếp đón khách nữ, vì bây giờ khách khứa đều ở phía trước nghe kịch xem phim, cho nên nơi đây rất yên tĩnh. Phòng khách đó cũng trang trí vô cùng đẹp đẽ, cửa sổ đều buông rèm cửa kiểu Roma, dưới chân rèm đặt đầy hoa mẫu đơn được trồng trong nhà kính, mềm mại mà rực rỡ. Nhưng anh thấy Cẩn Chi đứng ở đó, nhìn hoa mẫu đơn dường như đang thất thần, còn Trình Doãn Chi ngồi trên ghế sofa, cầm tách trà cúi đầu thổi nhè nhẹ hơi nóng.
Người hầu đó gọi một tiếng: “Cậu cả, cậu tư đến rồi”.
Trình Doãn Chi ngẩng đầu lên: “Anh cả”. Người hầu đó đã đi ra ngoài, Trình Doãn Chi hỏi: “Hai ngày nay rốt cuộc cậu bận cái gì?”.
Tín Chi yên lặng không nói, Trình Doãn Chi nói: “Mấy lời cậu vừa nói với Cẩn Chi là ý gì hả?”.
Tín Chi biết không thể giấu giếm nữa, liền nói thật rõ ràng tỉ mỉ, Trình Doãn Chi nghe xong liên tục đá chân: “Cậu tư, cậu to gan quá rồi đấy. Sao có thể tự mình làm chuyện như thế? Chẳng may Mộ Dung Bái Lâm biết được, hắn sẽ đẩy Cẩn Chi đến đâu? Dưa chín ép thì không ngọt, hắn sẽ nghi ngờ Trình gia chúng ta giở trò gì đó từ bên trong?”.
Cẩn Chi vẫn không mở miệng, lúc này mới nói: “Anh cả, đừng trách anh tư”. Vẻ mặt cô bình tĩnh, giọng nói cũng bình thản vô cùng: “Hơn nữa, đứa trẻ đó vốn không nên giữ lại”.
Trình Doãn Chi nói: “Đương nhiên không thể giữ lại, nhưng việc quan trọng này để người ta biết thì sẽ rất bất tiện”.
Trình Tín Chi trầm ngâm giây lát, nói: “Bất kể quan niệm phương Tây hay phương Đông, đây đều là việc không nên làm, hơn nữa sự tình đã đến nước này, chúng ta không nên tham gia vào là tốt nhất”.
Trình Doãn Chi nói: “Làm sao có thể đứng ngoài chứ? Mộ Dung Phong giấu kỹ thật, chúng ta không hề nghe được chút động tĩnh nào, xem ra hắn sớm đã định để lại đứa trẻ? Cho dù sau này đứa trẻ được giao cho Cẩn Chi nuôi dưỡng, cũng là tai họa ngầm rất lớn”.
Trình Doãn Chi lại nói: “Gia đình kiểu cũ không tốt chính là điểm này, năm thê bảy thiếp cũng là chuyện thường. Nếu chỉ là chơi bơi bên ngoài, dù sao mắt không thấy tim không đau, bấy giờ Cẩn Chi nhà chúng ta làm sao có thể chịu sự tủi nhục này, nếu đứa trẻ đó thật sự không còn nữa sẽ tốt hơn, nhưng chẳng may sinh ra rồi, nếu là con trai, vậy chính là con trưởng, việc đó không thể xem thường, phải nghĩ kế sách lâu dài”.
Sau khi Cẩn Chi đi ra, thấy Thư Đông Tự, liền hỏi: “Tư lệnh đâu?”.
Thư Đông Tự đáp: “Cậu Sáu cả đêm qua không ngủ, mới vào thư phòng nghỉ ngơi rồi”.
Cẩn Chi liền đi lên lầu, ai ngờ tro