Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lương Ngôn Tả Ý

Lương Ngôn Tả Ý

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341230

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1230 lượt.

một trong số những người đó bao gồm cả tân nương hôm nay - Khanh Hiểu Nguyệt.
Người đàn ông như thế, cho dù không nói một lời nào mà chỉ lạnh lùng đứng đấy, cũng có thể hớp hồn người khác, huống chi anh còn là một người nói năng khéo léo như thế?
“Mi Mi, sư huynh mà em yêu thầm đến rồi kìa.” Cô dâu Khanh Hiểu Nguyệt trở về phòng nghỉ ngơi ở cuối hành lang để thay lễ phục, vẻ mặt hạnh phúc mà chọc ghẹo cô em chồng.
“Ai cơ?” Doãn Tiếu Mi đang kéo dây kéo sau lưng cho cô, nhất thời không phản ứng kịp.
“Lệ Trạch Lương đó.”
Doãn Tiếu Mi nói: “Hiểu Nguyệt, chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, còn lấy ra chọc ghẹo nữa.”
“Em vẫn còn gọi người ta sư huynh mà, người ta lớn hơn em đến những bốn khóa. Ngoại trừ dấu tròn đóng trên Bằng Tốt Nghiệp là giống nhau ra, hai người chẳng có mối liên kết nào hết.”
“Thì chị cũng vậy thôi, chỉ biết nói em.”
Đầu bên kia, bàn tiệc của Tả Ý và Lệ Trạch Lương cũng vừa mới bắt đầu, đây là bàn khách chủ nhà bên đằng trai, vì vậy hành trình mời rượu được bắt đầu từ phía bên này.
“Cảm ơn các vị tiền bối, bằng hữu đã đến góp vui.” Chú rể Doãn Tiêu nâng ly trước.
Dương Vọng Kiệt đứng ở bên cạnh giới thiệu với cô dâu, đến lượt Lệ Trạch Lương, anh nói: “Vị này là Lệ Trạch Lương, Lệ tiên sinh của tập đoàn Lệ thị.”
“Lệ tiên sinh, ngày trước may nhờ có anh chiếu cố.”
Lệ Trạch Lương khẽ cười: “Cô Khanh, chúc mừng.”
“Vị này là…” Dương Vọng Kiệt nghĩ ngợi một lúc, “Luật sư của Lệ thị, Thẩm Tả Ý.”
“Luật sư Thẩm, rất vui được gặp cô, cảm ơn cô đã đến.” Đôi tân nhân cùng cảm ơn, vừa cụng ly với mọi người.
Đợi cô dâu chú rể đi sang bàn khác, những người trên bàn bắt đầu to nhỏ: “Cô con dâu này của lão Doãn xem ra cũng không tệ.”
“Lão Doãn chỉ có một cậu con trai, lại lần đầu kết hôn. Chẳng lẽ con dâu không chỉ có một người mà còn có người khác sao?”
“Ôi, lỡ lời lỡ lời.”
“Nhưng mà, cô Khanh này trước đây từng có một thời gian qua lại khá thân với Lệ tổng đấy nhỉ.” Đề tài thoắt chốc đã chuyển về Lệ Trạch Lương.
Tả Ý lén nhìn Lệ Trạch Lương một cái, không ngờ hai người họ còn có một quá khứ như thế, chả trách lúc nãy người ta nói “may nhờ chiếu cố”, hóa ra là chiếu cố kiểu đó. Cô bất giác kéo ghế nhích ra xa một tí, rồi thầm rủa nhân phẩm của Lệ Trạch Lương.
Tuy nhiên, sự chú ý của Tả Ý chẳng mấy chốc đã bị đĩa bò viên chua ngọt thu hút. Từ nhỏ cô đã thích món ăn này, liền cầm đũa lên muốn gắp vào chén. Đôi đũa nhanh chóng nhắm trúng một viên, hành động, dùng lực, thịt viên không nghe lời, lăn đi chỗ khác.
Tả Ý có hơi nản lòng, cô không biết cách dùng đũa để gắp những thứ tròn tròn, trước đây thường xuyên bị người ta trêu ghẹo.
Cô lén nhìn quanh trên bàn, sao lại không có đến một cái muỗng chứ.






Thế là, cô lại nhắm một viên trông không tròn lắm. Thử lần nữa, lại tụt.
Bên này, cô đang vất vả chiến đấu với món thịt viên chua ngọt, bên kia, ai đó vẫn đang thảo luận về phụ nữ.
“Vương tổng,” Lệ Trạch Lương cười cười nói: “Tôi nói chuyện với cô gái nào cũng được cho là thân thiết sao? Vương tổng đâu thể lấy cây thước mà phu nhân ngài quản thúc ngài để đo đạc tất cả nam nữ trên đời đúng không?” Vừa nói, anh vừa cầm đũa lên, dễ dàng gắp được một viên thịt, rồi sau đó, rất tự nhiên mà cho vào chén của Tả Ý.
Anh vừa nói vừa gắp, động tác tự nhiên vô cùng, chờ khi thịt viên đã nằm yên trong chén của Tả Ý thì không chỉ có cô, ngay cả những người còn lại ngồi cùng bàn cũng có hơi trố mắt há mồm.
“À”. Đột nhiên nhận ra nét mặt của những người cùng bàn, động tác rút đũa về của Lệ Trạch Lương có hơi khựng lại, rồi tức thì mỉm cười, “Chăm sóc phụ nữ, là trách nhiệm của đàn ông.”
“Được, tôi sẽ đi hỏi chú rể và phù rể.”
Hiệu suất làm việc của người này rất cao, không mất một phút thì đã mang ra một chiếc áo. Tả Ý cầm áo ngắm nghía một hồi, thấy cũng tạm ổn. Cô rất sợ loại người miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo như Lệ Trạch Lương, khó mà đảm bảo ngoài miệng thì anh nói không sao, kỳ thực trong lòng đang điên tiết lên được.
Tả Ý vừa đi đến trước cửa nhà vệ sinh thì đã bị môt bóng người chặn đường.
“Luật sư Thẩm,” lại là Chu An Hoài, “Trái đất thật là tròn mà.”
“Chu tiên sinh, trùng hợp thật.” Tả Ý cố gắng giữ vẻ ôn hòa mà đáp.
“Không phải trùng hợp, mà duyên phận.” Chu An Hoài chặn mất lối đi của cô, hạ thấp ngươi xuống muốn áp sát vào cô, “Khi nào thì luật sư Thẩm nể mặt, chúng ta gặp gỡ một lúc?”
Tả Ý lui lại một bước, tránh khỏi gương mặt của anh: “Chu tiên sinh xin hãy tự trọng.”
“Tự trọng? Lòng nhiệt tình của cô lúc nãy khi thì thầm to nhỏ với người ta đi đâu cả rồi? Đến khi ở trước mặt tôi thì tỏ vẻ thanh cao?”
Nơi đây ở gần cuối hành lang, người qua lại rất ít. Thỉnh thoảng có người phục vụ đi qua, không hiểu sự tình, sẽ tò mò mà nhìn họ vài cái. Tả Ý không muốn phí nhiều lời với hắn, liếc một cái thật lạnh rồi muốn vòng ra chỗ khác.
Vừa quay người đi thì Chu An Hoài đã ép cô vào tường: “Con họ Thẩm kia, tao ghét nhất là ánh mắt này của mày.”


The Soda Pop