Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Lương Ngôn Tả Ý

Lương Ngôn Tả Ý

Tác giả: Mộc Phù Sinh

Ngày cập nhật: 03:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341228

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1228 lượt.

cơn choáng lại đến.
Ngô Ủy Minh từng chọc cô: “Chỉ có đi xe buýt là em không chóng mặt, xem ra em dành dụm được không ít đây.”
“Anh biết gì chứ, điều này chứng tỏ cơ quan cảm thụ sự cân bằng của tôi hoạt động rất tốt. Tiến hóa toàn diện hơn anh.”
Còn Lệ Trạch Lương, từ sau cuộc gọi đó thì anh không còn lên tiếng nữa.
Cô cũng không hơi sức đâu nói chuyện, chỉ cố gắng suy nghĩ những chuyện khác để chuyển dời sự chú ý của mình, đôi mắt thì nhìn chăm chăm về phía trước. Cô thật không muốn mang toàn bộ những món vừa ăn lúc nãy nôn hết ra ghế xe của Lệ Trạch Lương. Chiếc Bentley này, bắt cô làm trâu làm ngựa cả đời cũng đền không hết.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, phía trước bắt đầu bị ách tắc, chiều ngược lại cũng không có một chiếc xe nào. Cô ngửa cổ nhìn ra trước, cái xuất hiện trong tầm ngắm của cô toàn là dãy đèn pha phía sau những chiếc xe nối đuôi nhau đang chớp nhoáng dưới màn mưa, thôi thì khỏi nhìn vậy. Khi nghe họ bàn về vịnh Lam Điền thì tâm trạng của Tả Ý đã bắt đầu vô cớ mà phiền toái, hơn nữa còn không muốn tiếp tục ngồi trong chiếc xe này, cô cảm thấy mọi thứ đều khiến cô phản cảm.
Trông thấy nét mặt khó chịu của cô, Quý Anh Tùng ngập ngừng một lúc rồi cũng đã nói: “Luật sư Thẩm, trên xe có kẹo dâu, cô có muốn dùng thử không?”
Tả Ý không muốn mở miệng, bèn gật đầu đáp lại, thứ này tuy không trị được gì, nhưng ít ra, giúp cô thuyên giảm được một chút cũng tốt.
Quý Anh Tùng mở ngăn tủ bên ghế phụ lại rồi lấy ra một gói kẹo, anh một tay giữ vô lăng một tay đưa ra sau. Tả Ý giơ tay lấy, với không tới.






Lệ Trạch Lương ngồi bên cạnh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ theo kiểu chuyện chẳng liên quan đến mình, đừng nói là nghe được một lời quan tâm từ anh, ngay cả đưa tay lấy dùm bọc kẹo anh cũng không thèm làm, chẳng hề có ý định giúp người.
Rõ ràng thấy cô đang rất khó chịu, vậy mà cũng không có một chút thương hoa tiếc ngọc, lúc nãy còn mạnh miệng nói gì mà “Chăm sóc phụ nữ, trách nhiệm đàn ông.”
Tả Ý nhất thời có hơi giận, vì lý do gì mà sau cuộc điện thoại đó thì anh vô duyên vô cớ không ưa cô nữa chứ! Lúc tâm trạng tốt thì hữu tình vô tình này nọ, khi tâm trạng không tốt thì không thèm đếm xỉa còn vứt cô sang một bên, xem cô như người vô hình, đúng là buồn vui thất thường.
Cô liếc một cái thật mạnh vào sau ót Lệ Trạch Lương, nghiến răng rồn rột thầm rủa anh, mắng anh… Sau đó thì cởi dây an toàn ra tự mình nhướn người lên lấy.
Đã lâu lắm rồi cô không ăn những thứ này, cho một viên vào miệng, chua chua, chát chát.
Lệ Trạch Lương phản ứng cực kỳ nhanh, một tay kéo tay cô lại rồi giữ chặt.
“Cô điên rồi sao? Đang trên đường cao tốc.” Anh nói xong thì bặm môi lại, có hơi giận dữ.
“Chẳng phải anh muốn…” Lời nói của Tả Ý bị sự việc xảy đến đột ngột cắt ngang.
Chiếc xe hàng phía trước đột nhiên đổi làn đường, Quý Anh Tùng biết đã không hay liền vội đạp phanh. Thân xe quay một vòng trên công lộ, một phía của đầu xe xén vào đuôi xe hàng và trượt vào hành lang bên đường với tốc độ cực nhanh. Quý Anh Tùng nhanh chóng xoay vô lăng, đầu xe xây xát vào hành lang nằm tạt ngang trên đường và bị ép phải dừng lại.
Chính trong lúc này, chiếc xe thứ hai ở phía sau không kịp tránh né, chút nữa là đụng vào phía bên chỗ của Tả Ý.
Lệ Trạch Lương không cần đắn đo nhiều lập tức ôm Tả Ý vào lòng, giữ chặt không buông.
“Rầm” một tiếng, chiếc xe phía sau đụng vào bên hông xe, Bentley dưới sức đụng của sự va đập mạnh liền trượt ra một đoạn đường rồi dừng lại.
Quý Anh Tùng hoang mang đá cửa ra chạy xuống gọi: “Lệ tiên sinh!”
Bên hông xe đã bị lõm vào, anh dùng sức muốn kéo cửa r nhưng nó đã bị kẹt. Anh bèn vòng qua cánh cửa còn lại. Bên trong xe, Lệ Trạch Lương vội vàng đỡ đầu của Tả Ý lên, dường như vừa bị đụng phải, Tả Ý ngất xỉu, xương sống toàn thân như đã rã rời chỉ biết ngã trong lòng của Lệ Trạch Lương.
“Tả Ý…” Anh gọi liền mấy tiếng.
Quý Anh Tùng thành công mở được cửa, làn mưa bên ngoài lập tức tạt vào trong xe, chỉ chốc lát thì cả hai đều đã ướt sũng. Nước mưa rơi trên trán cô, làm tóc mái xõa xuống, che mắt của cô lại.
Lệ Trạch Lương bất giác dùng tay lau nước mưa trên mặt cô xuống, nhưng không ngờ chỉ mới lau một cái, máu đã tuôn ra. Máu và nước mưa hòa lẫn vào nhau, cùng chảy xuống cằm.
“Tả Ý…” Anh có hơi không biết phải làm sao, tiếp tục lau nó đi, nhưng càng lau thì máu càng nhiều, chỉ thoáng chốc thì mặt và cổ của Tả Ý đều nhuốm đầy máu, trông thật kinh người.
“Lệ tiên sinh!” Quý Anh Tùng lo lắng nói, “Đừng động đậy nữa, là máu của cậu!” Nói xong anh liền muốn tìm gì đó băng bó cho Lệ Trạch Lương.
Mặt khác, Lệ Trạch Lương vừa nghe xong thì sững người, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng mình, bán tín bán nghi. Tả Ý bây giờ tuy đã ngất xỉu, nhưng sắc mặt thì bình thường, nhìn lướt qua chỉ như đang ngủ, trên đầu cô cũng không có vết thương, bờ môi hé mở để lộ hai chiếc răng cửa. Cánh mũi cũng đang phập phồng, hơi thở vẫn đều đặn.
Thân thể của cô cũng tạm thời chưa thấy ch