Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Mắt Trái

Mắt Trái

Tác giả: Đản Đản

Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015

Lượt xem: 1341882

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1882 lượt.

uốn dừng phút nào.
Anh không có kinh nghiệm, khả năng kiềm chế của anh cần học tập nhiều, nên càng kêu thì anh càng hưng phấn đến mức không thể kiểm soát.
Cô cố ý? Cô có kinh nghiệm, đương nhiên biết nên làm vui đàn ông thế nào?
Cứ nghĩ đến kỹ thuật thuần thục ban nãy của cô là anh đã thấy khó chịu rồi. Cái cô nàng họa quốc này, anh nhất định phải mạnh mẽ hơn kẻ khác!
Ghen tuông, giận dỗi, khiến anh không muốn khách sáo. Tốc độ của anh càng trở thành hung bạo, cánh tay giữ chắc thành giường, mạnh mẽ mà tàn bạo.
“Bạch Lập Nhân, anh nhẹ… nhẹ thôi!”, cô khóc, nước mắt đầm đìa, không ngừng cầu cứu.
Nhưng cô làm sao biết cô càng như thế, đối với đàn ông, càng là cám dỗ. Đặc biệt là người đàn ông cấm dục hai mươi mấy năm, lúc này đang như một con thú.
Nhịp độ càng lúc càng mạnh, cả gian phòng là tiếng khóc của cô, tiếng thở hổn hển của anh. Trò chơi đẹp đẽ này, dưới thế lực hừng hực không cạn của người đàn ông, cứ kéo dài, dài mãi…
Trên nệm, một vệt máu tươi, từ từ lan rộng.
***
Diệu Diệu cảm thấy cô suýt nữa bị dằn vặt đến chết.
Nếu có người muốn hỏi cảm giác đêm đầu tiên của cô, cô chỉ có thể nói một chữ duy nhất.
Đau.
Hoặc là hai chữ: Rất đau.
Cũng có thể là ba chữ: Vô cùng đau.
Bạch Lập Nhân không hề có kỹ thuật, chỉ biết vận sức, khiến cô có lúc tưởng mình sẽ không được thấy mặt trời ngày mai nữa.
Nhưng cô yêu anh, nên, cô nhẫn nhịn. Cả quá trình dù có đau, cô cũng nhịn.
Nhưng, trải qua thử nghiệm đau tới nỗi như bị chia cắt cơ thể, cô cũng không hề hoài nghi rằng trên tin tức nào đó có nói, A nào đó bị B nào đó làm chết trên giường, trước kia cô còn nghĩ sao khoa trương thế, hóa ra là thật!
Anh không thể dịu dàng chút nào sao? Anh đang so đo với ai chứ?
Hừ! Là ai nói phụ nữ lần đầu cũng sẽ có khoái cảm? Tiểu thuyết đúng là lừa đảo, cô sắp đau chết rồi! Cô khóc đến nỗi bị khàn cả giọng, vùng vẫy tới độ không còn sức lực nữa!
Cuối cùng, anh “hự” khẽ một tiếng, một sự khoái cảm toàn thân dâng lên rất khó hình dung, khiến anh đã giải phóng tất cả. Mồ hôi mồ kê đầm đìa, anh gục trên người cô, nếm trải lần đầu cảm giác mây mưa, ngực vẫn nóng ran, lửa tình vẫn chưa nguội.
Cô bên dưới vẫn khóc rấm rứt, rất đáng thương. Càng nghe, anh càng thấy kỳ quặc.
Ban nãy, anh quá kích động, cứ nghĩ cô là người giỏi “khóc”, dù sao trong phim A cũng có những cô gái như thế.
Nhưng bây giờ nghe kỹ lại, sao thấy cô khóc muốn đứt hơi?
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, hôn lên đôi mắt khóc sưng đỏ của cô như an ủi.
“Không thoải mái?”, anh dịu giọng hỏi.
Anh dùng hết sức rồi, anh muốn cô có một “hạnh phúc” mỹ mãn, nên anh rất cố gắng mà! Anh tin rằng biểu hiện của mình chắc chắn không thua bất kỳ bạn trai cũ nào của cô!
Thoải mái cái khỉ ấy!
“Bạch Lập Nhân, em là người, không phải búp bê!”, cô tủi thân khóc to.
Ảo tưởng sụp đổ quá! Biết sớm anh kích động như thế thì cô đã không dụ dỗ anh rồi.
Anh sửng sốt.
Không thỏa mãn? Không hài lòng? Ý cô là sao? Anh không hiểu!
Người anh nhúc nhích, ra khỏi cơ thể cô.
“Sh…”, cô đau đến hít một hơi.
Bà nó chứ, anh không thể nhẹ nhàng à!
Cứ nằng nặc ép một thục nữ phải chửi thề, có ý nghĩa lắm sao?
“Đau lắm hả?”, cho dù anh vô tư mấy cũng không tài nào xem gương mặt nhăn nhó méo xệch của cô là vui vẻ, sảng khoái được.
Làm sao mà không đau cho được. Cô muốn nói còn chẳng có sức, chỉ khoát tay, ra hiệu anh để mặc cô, cho cô nghỉ ngơi một lát.
Anh đang định hỏi rõ, nhưng vừa đến cửa miệng thì mọi câu hỏi đã ngưng đọng.
Vì… anh nhìn thấy vệt máu trên drap giường.
Anh máy móc… rất máy móc, cúi xuống, nhìn vật “nam tính” của mình. Lúc này, nó đã được một bữa no nê, đang từ từ chuẩn bị đi ngủ. Nhưng… vết máu trên nó là sao?
“Ban… ban nãy… đau lắm hả?”, Bạch Lập Nhân lần đầu lắp bắp.
“Ừ”, cô gật đầu, hoàn toàn rã rời.
“Bây… bây giờ thì sao?”, anh lại hỏi.
“Vẫn đau.”
Làm ơn đi, làm sao mà hết đau nhanh thế được, phải đợi một chút chứ!
Bỗng, anh nhảy dựng lên, mặc quần áo với tốc độ nhanh nhất, mở cửa tủ lấy đồ của cô ra, sau đó nằng nặc kéo cô dậy.
“Bạn trai, xin anh, anh muốn tắm thì cứ đi, cho em nghỉ ngơi đã”, cô van nài. Cô không có bệnh sạch sẽ, cô lại đau và mệt muốn chết, chỉ muốn ngủ thôi.
Nhưng anh phớt lờ, nhanh chóng giúp cô mặc quần áo, trong lúc đó tay anh cứ run bắn lên, đến nỗi mấy lần không cài nổi nút áo cô. Mặc xong cho cô, anh lập tức bế bổng cô lên, lao ra ngoài.
Anh đưa cô đi đâu?
Mặc kệ mặc kệ! Chỉ cần không phải làm thêm lần nữa ngay lập tức thì đi đâu cũng được.
Cô thật sự cảm thấy mình sắp ngất đi, nên ôm lấy anh, thở yếu ớt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Anh đặt cô vào trong xe, trong lúc đó vô số lần sờ trán cô với vẻ kinh hoảng.
Anh đang làm gì vậy?
Mặc kệ, cô mệt.
Mơ hồ cảm thấy anh khởi động xe, mơ hồ cảm thấy không bao lâu cô lại bị anh bế xuống xe.
Anh chạy nhanh, tim đập như trống trận.
Gió lạnh thổi qua mặt cô, nhưng cô không thấy lạnh tí nào. Vì nhiệt độ cơ thể của một người nào đó, rất nóng.
Hình như anh đã chạy đế