
Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi
Tác giả: Đản Đản
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341895
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1895 lượt.
yêu, anh cũng là lần đầu nếm trải.
Lúc này, có một đôi bàn tay ấm áp bao bọc lấy anh, anh ngước lên.
Diệu Diệu đang nở nụ cười khích lệ với anh.
Anh khẽ quay mặt đi.
Trái tim anh quá kiêu ngạo.
“Tiền thưởng cuối năm của nhân viên và tiền vải, tôi sẽ nghĩ cách xử lý”, trong sự kinh ngạc của Diệu Diệu, anh nhận lấy trách nhiệm. Người đại diện của công ty tuy là Tiểu Vĩ, nhưng anh cũng có gần một nửa cổ phần, anh không thể để Tiểu Vĩ gánh vác hết mọi chuyện.
Hơn nữa chuyện này xảy ra là vì anh, anh có nghĩa vụ gánh trách nhiệm nặng nề hơn.
“Làm sao xử lý? Trước mắt chí ít còn thiếu mười triệu tệ nữa!”, Tiểu Vĩ không lạc quan lắm.
Cho dù số thiếu đó được lấp rồi, thì việc vận hành công ty còn cần một số vốn khổng lồ.
Mà cứ như lúc này, chuyện tốt chưa ra ngoài mà chuyện xấu đã đồn ngàn dặm.
Không chỉ bên cung ứng vải vóc đòi nợ gắt gao, gọi điện thoại tới mức muốn bốc khói, mà rất nhiều đại lý đều gọi tới về chuyện hàng nhái, danh dự và quản lý của công ty bị nghi ngờ nặng nề, đại đa số đại lý đều chuẩn bị từ bỏ hàng hóa mùa xuân, đòi công ty bồi thường hợp lý, thậm chí có một số đại lý quyết định ngừng hợp tác.
“Động Lực” gần như rơi vào khủng hoảng tại thị trường tiêu thụ toàn quốc, trận chiến khốc liệt này chưa kịp dập tắt khiến kinh tế tổn thất nặng nề, không thể dự đoán được.
Ba cổ đông đã có mặt, Tiểu Vĩ quyết định nói hết: “Hôm nay tôi tìm mọi người là có việc quan trọng cần bàn bạc với hai bạn.”
Bạch Lập Nhân và Diệu Diệu đều buồn bã, cứ có dự cảm không lành.
“Tôi muốn bàn bạc với hai bạn, định bán công ty này”, Tiểu Vĩ cố ý nói với vẻ nhẹ nhõm, “Đương nhiên nếu các bạn không đồng ý, tôi chỉ bán cổ phần trong tay mình.”
Quả nhiên, vừa nói dứt, hai người họ đã bàng hoàng.
Bán công ty?
Diệu Diệu cuống lên, nói với Tiểu Vĩ, “Làm sao có thể bán đứt công ty này? Động Lực chỉ mới gặp sự cố, chúng ta đã dễ dàng bỏ cuộc sao?”
Đầu óc Bạch Lập Nhân bình tĩnh hơn cô, vẻ mặt anh chỉ trở nên rất nghiêm túc, “Sao cậu bỗng dưng lại có suy nghĩ này?”
“Trên thực tế, mấy ngày nay có người luôn tiếp cận tôi, rất hào hứng định tiếp quản công ty chúng ta, hơn nữa giá cả đề ra khá hợp lý”, Tiểu Vĩ chìa tay, cố tỏ ra nhẹ nhõm, “Với tình hình trước mắt của công ty, cậu nói xem đối phương có ngốc không?” Ngốc! Tuyệt đối ngốc!
“Tôi nghĩ, nếu đối phương đã cố ý đốt tiền, ra sức đòi lấy cái tai họa này, thế thì chúng ta cũng cho cơ hội, cứ toại nguyện cho cô ta đi!”, Tiểu Vĩ giả vờ cười vui vẻ.
“Đối phương là ai?”, Bạch Lập Nhân lạnh lùng hỏi.
Tiểu Vĩ khẽ cười, “Dù tôi không nói tên cô ta ra, chẳng phải cậu cũng đoán được đó thôi?”
Lần này, ai cũng hiểu ra.
“Cậu đã quyết định?”, Bạch Lập Nhân hỏi bạn.
“Phải, tôi đã quyết định, tôi không muốn bị nhốt ở đây nữa! Bán công ty đi, không chỉ có thể giải quyết tốt nguy cơ hiện nay, hơn nữa dù thế nào thì trong tay cũng có ít nhất mấy triệu tệ, có thể cho ta lối ra khác tốt hơn, hà cớ gì không làm?”
“Tiểu Vĩ, cậu có thể suy nghĩ thêm không?”, Diệu Diệu không nghe nữa, đôi mắt cô đỏ hoe, “Từ bỏ công ty thế này, thế thì bao nỗ lực vất vả ngày đêm của chúng ta trong mấy năm nay là gì chứ?”
Công ty như con của ba người, làm sao dễ dàng từ bỏ? Có khác gì khoét mất thịt trên người, rút cạn máu trong huyết quản đâu? Cũng đau đớn, máu me đầm đìa mà!
“Diệu Diệu, tôi biết, tôi rất có lỗi với hai bạn”, Tiểu Vĩ thành thật nói, có thể thấy trong lòng anh ta cũng không vui vẻ gì, “Nhưng trên thương trường, bỏ đi ân oán cá nhân thì cơ hội này thật sự hiếm có!”
Cô biết cơ hội này hiếm có, nếu bây giờ đổi chủ mới cho Động Lực, thế thì chính là một cơ hội tái sinh mới của công ty.
Nhưng, vấn đề là, người đó lại là Đỗ San San!
Nếu Động Lực rơi vào tay Đỗ San San, hoặc dù cô ta chỉ mua thành công một nửa cổ phần, thì tương lai sau này sẽ thê thảm ra sao? Một công ty, nếu nội bộ lãnh đạo không đoàn kết, chuyện gì cũng làm vì tình riêng, thế thì công ty này làm sao còn đi xa được?
Bây giờ, lẽ nào họ thật sự phải chịu thua rồi sao? Lẽ nào sau này, thật sự phải làm việc cùng Đỗ San San?
“Tôi biết hai bạn không muốn bán cổ phần, không chỉ hai bạn mà ngay cả tôi lúc ra quyết định này cũng rất khó khăn, cảm thấy mình rất không giống đàn ông”, Tiểu Vĩ thở dài, “Làm việc chung bao năm rồi, hy vọng hai bạn đừng trách tôi.”
Không phải vấn đề là trách hay không trách, mà là, cứ như sét đánh giữa trời quang vậy. Họ thật sự không ngờ, Tiểu Vĩ lại bỏ cuộc.
“Đương nhiên tôi cũng không phải hạng người sáng mắt vì tiền”, cuối cùng Tiểu Vĩ nói rõ, “Nếu hai bạn có thể kiếm được vốn, tôi sẽ chuyển nhượng công ty với giá thấp cho hai người.”
Nhưng, kiếm? Họ đi đâu kiếm ngần ấy tiền?!
Trái tim hai người đều rơi xuống tận cùng vực thẳm.
Trong gian phòng nhỏ của văn phòng, một đống văn kiện xếp đầy đất, Bạch Lập Nhân dựa vào giường, không còn tâm trí nhặt lên.
Lẽ nào, cứ chịu thua như thế? Anh không cam tâm!
Trong tay anh cầm một tấm thẻ ngân hàng, trên thẻ như phát ra ánh sáng kim tiền, nổi bật, cám dỗ.
Trong n