Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào

Tác giả: Ichikama Takuji

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341248

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1248 lượt.


“Ngoài ra?”
“À, bữa sáng ngày mai ấy mà…”
“Không phải lo. Gần đây có một tiệm bánh mì, tôi sẽ mua ở đó.”
“Ừ. Bánh Chocolate Danish ở tiệm ấy ngon lắm,” tôi gợi ý.
“Thế hả?”
“Ừ, tuyệt vời.”
“Tôi sẽ ghi nhớ.”
Đột nhiên nhớ ra, tôi tiến về phía cửa ra vào rồi xoay khóa, xong lại trở về chỗ cô ấy. Trên tấm đệm màu hoa hồng, cô đang cởi cúc chiếc áo cotton. Cô dừng tay, nhìn tôi, “Sao nữa?”
Những điều cần nói tôi đã nói cả rồi. Nghĩ thế nào lại nói thêm, “Ngoài ra…”
“Ừ…”
“Tôi nghĩ cô nên thay đồ lót hằng ngày thì hơn.”
Cô gái nheo mắt, gật đầu với tôi, đoạn trỏ tay về phía cầu thang dẫn lên tầng hai. Đến tôi cũng hiểu, hành động đó đồng nghĩa với câu, “Anh quan tâm quá mức rồi đấy, mau lên đi.”
“Chúc ngủ ngon.” Rồi tôi làm như lời cô bảo.






Natsume lại leo dốc bằng xe đạp như mọi lần.
Ở đoạn cuối con đường, dốc khá đứng nhưng cậu không hề đuối sức. Thậm chí còn không đổ mồ hôi. Chẳng hiểu tại sao, nhưng trông cậu như ma nơ canh gắn máy. Cậu dựng xe đạp trước cửa hàng, cởi chiếc thắt lưng khóa dán giữ cạp quần rộng thùng thình như mọi lần, rồi phủi bụi trên đùi bồm bộp như mọi lần.
“Chào buổi sáng.”
“Chào em.”
Mặc bộ vest màu cà tím không cà vạt, trông cậu còn giống cả người mẫu nam chụp ảnh bìa cho tạp chí GQ nữa. Cao ráo, đung đưa cánh tay hơi dài một cách lịch lãm vừa nở nụ cười quý tộc cậu vừa mở cửa và biến mất trong cửa hàng.
“Ơ? Sao em lại biết cả tên của cô ấy nữa, Natsume?”
Thường thì cậu ta chỉ thể hiện cho mọi người thấy biểu cảm bề ngoài, lúc này thì ngược lại, ánh mắt vô hồn mới phản ánh suy nghĩ thật sự. Cậu ta đang kinh ngạc.
“Anh không biết chị ấy ạ?”
“Anh biết chứ. Hôm qua anh phỏng vấn mà. Hôm nay cô ấy bắt đầu làm việc.”
“Không phải thế,” Natsume nói. “Ý em là chuyện chị ấy là một diễn viên mới nổi rất sáng giá cơ.”
Tôi bảo “à,” rồi tiếp tục, “Thế hả?” Dĩ nhiên là tôi không biết. Nghe cô ấy tự giới thiệu là người mẫu, tôi bèn liên tưởng đến mấy việc chụp ảnh cho catalogue bán hàng trên mạng hay đại loại thế.
“Cô ấy nổi tiếng lắm hả?”
Natsume gật đầu với vẻ nghiêm trang đầy quyền uy. “Năm ngoái, chị ấy đã giành giải diễn viên phụ xuất sắc trong tác phẩm Tarantella tham dự liên hoan phim ngắn quốc tế diễn ra ở Đông Âu đấy. ”
Mồ hôi lạnh túa ra trên lưng. Cụm từ “nguồn nhân lực, nguồn nhân lực” lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
“Em được biết chị ấy vốn là người mẫu độc quyền của một tạp chí thời trang. Tarantella là tác phẩm điện ảnh đầu tiên thì phải.”
“Tại sao lại đến chỗ chúng ta?”
“Chắc chắn đêm qua tôi đã trả lời câu đó rồi còn gì.” Cô đứng ở chỗ cửa ra vào, khoanh tay nhìn chúng tôi.
“Buffet bánh ngọt,” tôi nói.
“Chính thế,” cô gật đầu. “Mà bỏ qua chuyện ấy đi, cái hình họa trên tạp dề là gì vậy?”
Tôi nhìn chú chó gầy gò đang đứng trước ngực Natsume.
“Cửa hàng thủy sinh mà lại có hình chó là sao? Chẳng khác gì cửa hàng thú cưng.” Cô nhận xét.
“Ừ, nguồn gốc tên của cửa hàng. Đơn giản thế thôi.”
“Chú chó này là cái mà anh gọi là “thứ tuyệt vời” đấy hả?”
“Đại loại thế, nhưng mà… Những con chó chẳng liên quan gì đến sản phẩm, như con Terrier của công ty ghi âm hay con Bull của công ty chuyên sản xuất nước xốt, vẫn trở thành logo thương mại được đấy thôi, thế nên Trash của cửa hàng chúng ta chẳng có gì là không ổn cả.”
“Cũng phải,” cô tán thành. “Nếu có vấn đề, thì không phải ở chỗ anh đã vẽ gì, mà là anh vẽ như thế nào. Anh vẽ bằng tay trái hả?”
Tôi hiểu điều cô muốn nói,“Tôi thuận tay trái. Thế không có nghĩa là tôi vẽ nó băng tay phải đâu nhé.”
“Thế hả, thế thì vấn đề nằm ở đôi mắt anh rồi.”
Cô nhòm vào mắt tôi, cười khoe hàm răng trắng bóng, đều tăm tắp. Tôi chợt nhận ra.
Dưới ánh sáng ban ngày, đôi mắt cô mang màu sáng tựa màu kẹo cam lộ. Giống với một cô bé mà tôi biết.
Cả buổi sáng không có lấy một người khách.
Lúc nào cũng vậy.
Tôi và Natsume vừa đóng gói thủy sinh vừa xem danh sách đặt hàng qua mạng. Morikawa Suzune thì đang sử dụng chiếc máy tính xách tay lớn bằng khổ giấy A4 đặt trên quầy tính tiền. Cô lo việc thành lập cửa hàng trực tuyến. Hiện giờ tôi cũng đang nhận đặt hàng qua thư điện tử, nhưng mục tiêu là phải dùng chương trình máy tính để tự động hóa thao tác đó. Natsume đã thiết lập xong những phần cơ bản. Tuy nhiên vì thời gian dành cho công việc này có hạn nên tiến độ không được như mong đợi. Giờ có Suzune thì chắc hẳn vấn đề sẽ được giải quyết. Natsume đã kiểm tra kĩ năng máy tính của cô. Trong tương lai gần, cửa hàng trực tuyến “Trash” chắc chắn sẽ cập bến khai trương.
“Tuyệt vời!”
“Gì cơ ạ?” Natsume hỏi.
“Không, không có gì. Nhưng mà…” tôi băn khoăn. “Sao lại thế được nhỉ? Lúc mới nhìn thấy cô ấy, anh không có cảm giác là lần gặp đầu tiên.”
“Em nghĩ chẳng có gì là lạ cả.” Natsume nói, vẫn chăm chú bơm hơi vào túi ni lông chứa cây thủy sinh. “Chị ấy xuất hiện ở hai mẫu quảng cáo về nước khoáng và máy tính xách tay, được phát sóng đến khoảng đầu năm nay. Em nhớ là thế


Polly po-cket