
Tác giả: Ichikama Takuji
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341252
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1252 lượt.
. Chắc anh từng nhìn thấy chị ấy trong đoạn quảng cáo đó nên hình ảnh mới đọng lại kí ức chứ gì.”
“Hay là thế nhỉ?”
“Chắc chắn đấy.”
Lời lẽ của Natsume luôn đầy sức thuyết phục. Không biết có phải do cậu chỉ toàn nói thật, hay cậu ta nói gì tôi cũng nghe thành thật nhỉ? Một trong hai khả năng đó thôi. Cho dù Natsume nhận định rằng “Vũ trụ này đang leo lên lưng con voi,” có lẽ tôi cũng tin chưa biết chừng.
Buổi trưa, ba chúng tôi ăn bánh Chocolate Danish do Morikawa mua về.
Đó là phần bánh dư từ bữa sáng của cô ấy, thế mà mỗi người chúng tôi vẫn phải chia nhau ăn hết hai cái.
“Cho tôi được nói vài lời.” Tôi lên tiếng.
“Tôi nghĩ anh định bảo mọi thứ đều có giới hạn của nó.” Cô mỉm cười lạnh lùng như muốn nói có gì to tát đâu mà. “Người khuyên tôi mua bánh Chocolate Danish là anh đấy nhé. Mà bánh lại quá ngon. Nếu mua mười cái một lúc tôi sẽ được đóng thêm hai dấu nữa.”
Tôi đã sai à? Một câu hỏi bằng mắt hướng đến tôi.
Không sai, tôi trả lời.
Thế nên, mỗi người chúng tôi, sau khi ăn hết hai cái bánh Danish, lại tiếp tục chia cái cuối cùng ra làm ba phần và giải quyết nốt.
Tính đa dạng trong nhân sinh quan. Có lẽ là thế.
Khách hàng đầu tiên trong ngày, như mọi lần, lại là Okuda.
Đó là cậu sinh viên trường dự bị đại học sống gần đây (“trường” có lẽ chỉ cách cậu ta gọi nơi đi học mà thôi). Cứ ba ngày cậu ta đến một lần, ngắm quanh các bể nước độ ba mươi phút rồi lại ra về mà chẳng mua món gì. Thứ duy nhất cậu ta từng đem ra khỏi đây là chiếc áo phông phát hôm kỉ niệm khai trương. Tôi chuẩn bị có ba mươi chiếc áo phông in hình Trash, thế mà tồn đến bảy chiếc, giờ chúng trở thành áo mặc ở nhà của tôi (mỗi ngày một chiếc nên đủ cho cả tuần).
Thoạt nhiên Okuda dừng chân trước bể nước rộng khoảng 180 xentimét đặt gần cửa vào. Bể thủy sinh cỡ đại chứa tổng lượng nước hơn sáu trăm lít tự thân nó đã là một vũ trụ khép kín.
Mà người sáng tạo là tôi.
Tôi tạo ra trái đất và bầu trời, thả vào đó sinh mệnh, phá bảo “Hãy sáng lên” rồi bật công tắc đèn halogen kim loại. Trình tự có hơi khác một chút, nhưng tôi cũng thực hiện công việc tương tự với công việc của chủ thể nào đó đã tạo ra thế giới của chúng ta. Vũ trụ hình lập phương ấy tự sinh trưởng, đến giờ một mô hình thu nhỏ của khu rừng rộng lớn đã được hình thành trong bể nước.
“Sinh sản thôi, gia tăng dân số nào,” mỗi lần tôi nói vậy là đàn cá lại cần mẫn lao động để gia tăng số lượng.
(Tôi gọi là sở thích thủy cung).
Xem bể nước này khoảng năm phút, Okuka lại chuyển sang bể nước tiếp theo. Cứ như vậy cậu ta nhích từ cửa ra vào đến góc trong cửa hàng và cuối cùng nhận ra sự tồn tại của Morikawa Suzune, đang ngồi thu lu ở quầy tính tiền.
Okuda mất đến ba giây để đối chiếu giữa nhận thức và kí ức. Tôi đoán vậy, bởi sau khi hướng tia nhìn về phía cô ấy được ba giây thì sắc mặt cậu ta đột nhiên thay đổi, dáng vẻ bắt đầu bồn chồn.
Vừa giả vờ ngắm tiếp bể nước, cậu ta vừa thấp thỏm nhìn trộm cô ấy. Mặt mũi đỏ ửng, sau vài lần rục rịch tiến đến quầy tính tiền rồi lại bỏ cuộc trở về chỗ cũ, cuối cùng không chịu nổi tình thế tiến thoái lưỡng nan, cậu ta nhanh chân chạy ra khỏi cửa hàng.
Vừa tiếp tục công việc đóng gói vừa quan sát đầu đuôi sự việc, tôi bèn hỏi Natsume bên cạnh, “Thế tức là cậu ta cũng biết Morikawa Suzune hả?”
Natsume điềm nhiên gật đầu, “Phải tám mươi phần trăm đàn ông con trai từ lứa tuổi lên mười tới ngoài ba mươi biết đến chị ấy.”
Hừ.
“Thế có nghĩa là cô ấy từng làm cho ngần ấy người đỏ mặt?”
“Đúng thế. Chị ấy cực kì xinh đẹp, những gã đàn ông nhìn thấy chị ấy đều có cảm giác bị ấn khẽ vào phần nhạy cảm ở bên trong con người họ.”
Một cách vô thức tôi ấn vào cụm dây thần kinh vùng bụng.
“Natsume cũng có cảm giác ấy hả?”
Cậu khẽ lắc đầu, “Những điều em nói, suy cho cùng cũng chỉ mang tính chung thôi mà.”
Hừ.
“Vậy thì, cá nhân em nghĩ thế nào?”
“Em à,” cậu nói, đoạn hướng ánh mắt nhìn về phía Morikawa Suzune bên trong quầy tính tiền.
Mái tóc buộc lại giờ đã xõa xuống vai, cô vừa nhìn chăm chú vào màn hình máy tính với vẻ nghiêm túc vừa lấy đầu ngón tay giữa di di khu vực thái dương.
“Em nghĩ chị ấy là một phụ nữ tài giỏi. Một con người thông minh. Chị ấy bảo kiến thức lập trình là do tự học nhưng trình độ thì khá cao.”
Không hiểu sao tôi có cảm giác Natsume đang lạc đề, nhưng hình như cậu ta không tự ý thức được.
“Tại sao cô ấy lại có ý định học lập trình.”
“Chị ấy nói đó là sở thích. Nghe bảo chị ấy vốn tốt nghiệp đại học chuyên ngành tự nhiên.”
Ra vậy.
Một người mẫu xinh đẹp học chuyên ngành tự nhiên có sở thích lập trình. Một sự kết hợp vô cùng khác thường nhưng không có nghĩa là không có. Nó cũng giống như một chàng nhân viên làm thêm ở cửa hàng thủy sinh thành thạo ba ngoại ngữ vậy.
Một thứ gì, có vẻ, như sôi nổi ít nhiều bao trùm lên cửa hàng sau mặt trởi lặn, mọi người kết thúc một ngày làm việc và lấy lại tự do của mình. Thỉnh thoảng có đến hai vị khách cùng một lúc trong tiệm (tuyệt vời!).
Ấy vậy mà, khách hôm nay cứ như kiểu có ai đó