
Người Yêu Hai Mặt Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Cốc Hựu Tử
Ngày cập nhật: 03:02 22/12/2015
Lượt xem: 1341132
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1132 lượt.
ồi.” Diệp Thái Vi vui vẻ vẫy tay chào anh, “Vậy đến lúc đó gặp nhé?”
“Ừ, lúc đó gặp. Không gặp không về.”
Không gặp không về.
Khi tỉnh lại từ trong mơ, mắt Diệp Thái Vi lấp lánh lệ, trong đầu vẫn quanh quẩn câu hứa hẹn đó.
Rõ ràng anh đã nói là không gặp không về mà.
Sinh nhật tuoir mười bảy, cô đứng đợi mấy tiếng trước cổng khu vui chơi giải trí, đến khi ánh mặt trời nóng rực hong khô nước mắt của cô, cô mới thôi đợi người đó.
“Chỉ gặp được Tô Gia Dương đi ngang qua.” Diệp Thái Vi nghiến răng nói nhỏ, không cam lòng bấu vào mặt của người nằm bên cạnh.
“Diệp Thái Vi, em giỏi thật, nửa đêm không ngủ được còn nằm cạnh anh gọi tên thằng khác.” Từ Trạm mở mắt, cũng quay sang véo cô, giọng nói hoàn toàn không giống người vừa bị đánh thức, “Còn sợ anh không biết nên đánh thức anh dậy phải không?”
Mồm miệng Diệp Thái Vi trơn như bôi mỡ, tay níu càng chặt hơn: “Em nằm mơ.”
Mơ thấy chuyện trước kia.
Cuộc hẹn chưa thành đó, ngay cả trong mơ cũng khiến cô khó chịu.
Bị cô hạ thủ hung dữ, Từ Trạm lại không lỡ đáp lễ cô, chỉ nắm tay cô trong lòng bàn tay mình, kéo cô vào ngực: “Mơ thấy ai?”
Dám nói một câu “Tô Gia Dương” thử xem!
“Anh!” Diệp Thái Vi giằng tay ra khỏi tay anh, róng lên với anh như để hả giận, “Chính là anh!”
Tốt lắm.
Từ Trạm ôm cô càng chặt hơn, cúi đầu cắn nhẹ vào tai cô, hơi thở dần hỗn loạn: “Mơ thấy anh làm gì?”
“Mơ thấy anh lạnh lùng, anh vô tình, anh cố ý gây sự…” Bị giam cầm trong vòm ngực anh, Diệp Thái Vi tránh khỏi anh, ý muốn thể hiện sự tức giận thật sự của mình.
Cảnh trong mơ tái hiện một đoạn ngắn trong hồi ức năm mười bảy tuổi, cô gái bị cho leo cây ấy dường như đã bị ánh mặt trời xóa đi mọi sự nỗ lực và dũng khí.
Câu nói kia đã chuẩn bị từ lâu nhưng không có cơ hội nói, điều mong đợi đã lâu cũng không thành hiện thực, người đợi từ lâu cũng không tới…
Đó là điều tiếc nuối nhất trong hồi ức thanh xuân tươi đẹp của Diệp Thái Vi.
Kẻ gây nghiệp trướng nặng nề trước mắt đây lại tặng cho cô vẻ mặt vô tội, thật là khiến cô tức đến lồng lộn ruột gan.
Nghĩ đến mức tức giận, Diệp Thái Vi cũng không trốn nữa, hai mắt nhìn anh như có thể phun lửa, cuối cùng nhào lên cắn một cái thật mạnh vào môi anh.
Đáng thương cho trái tim mỏng manh của cô năm ấy!
Cô phải cho hả giận! Cô muốn trả thù đời!
Bị tấn công hung bạo, hai mắt Từ Trạm cũng toát lên ánh lửa, có điều, ngọn lửa này của anh và của Diệp Thái Vi hiển nhiên là không giống nhau.
Đó là dục hỏa.
“Em đã nhiệt tình quyến rũ anh như vậy…” Từ Trạm xoay người một cái đè lên cô, cười ranh mãnh, “Anh không đáp ứng thì đúng là quá không hợp phong cảnh.”
Diệp Thái Vi bị đột kích, trở tay không kịp: “Thật ra…Em có thể nói là, anh hoàn toàn không hiểu ý em muốn biểu đạt hay không?…”
Dư vị của màn ăn bánh bao hung ác vẫn còn, thân thể mệt mỏi còn chưa khỏe, vậy mà Từ Trạm vừa ra tay đã tìm đúng vị trí.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua, khiến Diệp Thái Vi cảm thấy như có một con bướm đậu trên bụng, một cảm giác không thể nói thành lời bao phủ trái tim.
Ánh lửa chập chờn cúng lập tức lan ra trong mắt Từ Trạm, hơi thở càng thêm đục: “Ít ra…Em hoàn toàn có thể hiểu được ý anh muốn biểu đạt…”
Bất kể trong mơ anh đã khiến em tức giận vì chuyện gì, nhưng người trong giấc mơ của em vẫn là anh, vậy là tốt rồi.
Sau đó, không ai nói nữa, chỉ còn sự nhiệt tình, sự thân mật khăng khít.
Bóng đêm dày đặc, vấn đề nào đó đã được gác lại, bên tai chỉ còn tiếng nhịp đập của trái tim và tiếng thở dốc, mồ hôi giao hòa, cuồng nhiệt mà sung sướng.
Còn gì phải tiếc nuối, hồi ức gì, tương lai nào, lúc này đều loạn thành một mớ lộn xộn trong đầu Diệp Thái Vi, trước mắt chỉ còn vô số những cánh bướm chập chờn, che khuất ánh mắt mê ly của cô.
Chàng trai đã lâu không đến tại một góc sáng nhất trong hồi ức, cuối cùng đã biến thành gương mặt tuấn tú này.
Được rồi, vậy thì, cùng lên thiên đường thôi.
Nếu chuyện đã bị mọi người biết thì chiếu theo thông lệ giang hồ, bước tiếp theo là mời khách ăn cơm, ra mắt bạn bè.
Thật ra, dựa vào tác phong “việc gì cũng phải cố đánh đâu chắc đấy” mà nói, hiện tại chỉ có thể xem như bước đi đầu tiên trong cuộc trường chinh ngàn dặm, căn bản là chưa đạt được thắng lợi để chúc mừng hay nhận lời chúc phúc gì cả. Nhưng Từ Trạm lại có vẻ rất hưng phấn với đề nghị này, mọi người cũng vô cùng hào hứng, điều này khiến Diệp Thái Vi không dám nói ra lời sát phong cảnh nào.
Vì thế, toàn bộ bỏ phiếu tán thành, tiệc chúc mừng chắc chắn được tổ chức, địa điểm là nơi Diệp Thái Vi thích nhất, cũng là mối phiền muộn lớn nhất – Yêu Nguyệt Cư.
Vì là bữa nhậu thông thường, nên ngoài hai nhân vật đương sự cũng chỉ có Giang Lạc, Điền Văn, và Từ Ánh Kiều. Đều là người một nhà, không cần kiêng dè nhiều, lời nói cử chỉ đều thoải mái, không khí vô cùng ấm áp.
Nhưng trong bầu không khí hài hòa này, Điền Văn vô tình hỏi một vấn đề không hề hài hòa chút nào: “Hai người định khi nào kết hôn?”
Điề