
Tác giả: Thiên Lại Thần Thoại
Ngày cập nhật: 03:24 22/12/2015
Lượt xem: 1341179
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1179 lượt.
màu xanh, chăm chú nhìn bản vẽ, vẻ mặt chuyên chú, hơi nhíu mày. Đột nhiên như nghĩ ra cái gì, rút ra một cái tuộc vít (screw driver), sải bước đi tới trước một cái máy cơ khí loay hoay hai cái, quay đầu nói với đồng nghiệp câu gì, sau đó đồng nghiệp đè xuống chốt mở, cơ khí vận chuyển, ba người đồng thời cơ hồ thốt ra tiếng hoan hô.
Thái Gia Tuyền bất giác cũng cười vui vẻ, mặc dù cô không hiểu bọn họ đang làm gì, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Hạ Cẩm Hiên vui vẻ cười lớn như trẻ con. Bình thường thấy anh phần lớn là thâm trầm, cơ hồ không có vẻ mặt gì, thỉnh thoảng cười khẽ trong chớp mắt thôi. Giờ phút này anh thật không giống ngày thường.
Thái Gia Tuyền đột nhiên ý thức được mục đích của mình là vì không muốn Hạ Cẩm Hiên bị đau dạ dày đe dọa tính mạng mà đi điều trị. Vì vậy khẽ gọi: “Hạ Cẩm Hiên.”
Lúc này đoàn người bị kinh động mới phát hiện ra Thái Gia Tuyền bên cạnh, Hạ Cẩm Hiên ngẩn người, lúng túng bỏ dụng cụ, lại hoa tay múa chân, ho khan hai tiếng, nở nụ cười để không lúng túng nữa nhưng vẫn không được nên bước nhanh về phía Thái Gia Tuyền. Đứng lại ở trước mặt cô, nhẹ nói: “Em đã đến rồi. . .”
Thái Gia Tuyền vui vẻ giơ hộp đựng thức ăn trên tay, quơ quơ: “Đây là cơm hộp của anh, anh phải ăn đúng giờ.”
Hạ Cẩm Hiên xoay người lên tiếng nói cùng hai người sau lưng, rồi kéo Thái Gia Tuyền đi ra ngoài. Trực tiếp lên xe, mặc cho Thái Gia Tuyền hỏi thế nào, cũng không nói câu gì, trực tiếp lái xe đến bờ biển mới dừng lại, sau đó vươn tay: “Cơm hộp, đói chết anh rồi!“
Thái Gia Tuyền liếc mắt, đưa hộp cơm tới. Hạ Cẩm Hiên thấy thế liền kích động, lập tức bị Thái Gia Tuyền dội cho một gáo nước lạnh: “Tề Minh đi mua cơm hộp, không ngờ cậu ta thích cái này. . .”
Hạ Cẩm Hiên thầm may mắn mình không lộ ra vẻ mặt kích động, bình thản mà nói: “Cậu ta thường như vậy.” Vừa nói vừa mở nắp ra ăn.
Thái Gia Tuyền nhìn dáng vẻ ăn cơm của anh, không khỏi có chút hoài niệm Lâm Phong, nếu bây giờ ở bên cạnh là Lâm Phong thì tốt rồi, cùng nhau ngắm biển, cùng nhau ăn cơm hộp tình yêu. . .
Cũng không biết cứ như vậy ngây người bao lâu, một cơn gió biển thổi vào cửa sổ xe, Thái Gia Tuyền không khỏi rùng mình một cái, từ trong trầm tư bừng tỉnh lại, quay đầu nhìn Hạ Cẩm Hiên, phát hiện anh đã sớm ăn xong, đang nghiêm túc nhìn mình, lông mày trên gương mặt tuấn tú khẽ cau lại.
Thấy cô quay đầu, Hạ Cẩm Hiên mới dời tầm mắt đi. Không biết tại sao anh cực kỳ khó chịu dáng vẻ mới vừa rồi của cô, nha đầu này ngồi cạnh mình lại lộ ra biểu tình mất mát như vậy, quả thật không thể tha thứ.
Không đợi Thái Gia Tuyền lên tiếng, Hạ Cẩm Hiên khởi động xe, đạp mạnh chân ga, lái lên một đoạn đường cao tốc.
Địa phương xa lạ làm cho Thái Gia Tuyền rất bất an, mà Hạ Cẩm Hiên hiển nhiên tâm tình cực kỳ không tốt, làm sao không tốt, Thái Gia Tuyền nhất thời cũng nghĩ không ra, lấy hết dũng khí, rụt rè mở miệng hỏi: “Chúng ta đây là đang đi đâu vậy?”
Thái Gia Tuyền cho tới bây giờ đều cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng lúc này nước mắt của cô đã sớm bất tri bất giác rơi đầy mặt.
Ngày đó, Thái Gia Tuyền quyết định đi vào giáo đường nhỏ, thẳng đến rất khuya mới ra ngoài, cặp mắt sưng đỏ, nhưng hiển nhiên tinh thần tốt hơn rất nhiều. Ngoài dự liệu của Thái Gia Tuyền chính là, cha Al là một cha xứ vô cùng trẻ tuổi, ước chừng mới vừa ba mươi, cũng không phải hình tượng ông già gì đó hiền lành hòa ái. Nhưng cha đúng là đối tượng thích hợp tâm sự, cả quá trình mặc dù cha một chữ nghe cũng không hiểu, nhưng thủy chung cặp mắt có hồn cẩn thận lắng nghe, khi Thái Gia Tuyền bởi vì hoài niệm mà khóc thì ông ấy sẽ tốt bụng đưa khăn giấy qua, vỗ nhẹ vai của cô bày tỏ an ủi.
Khi Cadillac chạy trở về, trời đã tối đen rồi, Hạ Cẩm Hiên vẫn ngồi đợi trên xe, rồi cuối cùng chào tạm biệt cha Al một tiếng. Anh không nói một lời chỉ chuyên tâm lái xe.
“Cám ơn anh.” Thái Gia Tuyền nhẹ giọng nói.
“Ừ.” Hạ Cẩm Hiên nhẹ nhàng đáp, tựa hồ cũng không muốn đánh mất không gian trầm tĩnh. Hai người trên đường không nói một lời, nhưng hai trái tim đã khẽ mở ra một chút.
Đêm đó trở lại nhà trọ, Tề Minh đã sớm chuẩn bị pizza, đặt trong lò vi ba, học bộ dạng Thái Gia Tuyền viết tờ giấy nhắn dính vào trên cửa lò rồi lại đi đâu mất.
Hai người ngồi song song trên ghế sa lon, ăn pizza, uống cà phê Thái Gia Tuyền pha, mắt nhìn xuống cảnh đêm ở cảng cầu tàu. Hạ Cẩm Hiên vẫn trầm mặc, Thái Gia Tuyền có chút xấu hổ muốn hóa giải bầu không khí này, vừa định mở miệng, điện thoại di động lại vang lên.
“Này, mình còn đang đợi cậu điện thoại đấy, thế nào không có hồi âm rồi. Hai trai đẹp kia chủ nhật rốt cuộc có đi hay không?” Lâm Nhã Khiết lớn tiếng la hét, ngay cả Hạ Cẩm Hiên bên cạnh cũng nghe rõ ràng, lông mày khẽ nhướn lên, lộ ra biểu tình chế nhạo.
“Ách, có chút chuyện, mình còn chưa hỏi. . .” Thái Gia Tuyền vừa trả lời, vừa lúng túng nhìn sang người bên cạnh.
“Vậy cậu mau hỏi đi!“
“Được rồi, cậu đừng sốt ruột!“ Thái Gia Tuyền quay đầu hỏi: “Anh với Tề