
Tác giả: Hà Xử Thính Vũ
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341143
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1143 lượt.
ận, nếu như chiều hư anh, đến lúc đó người chịu cực khổ cũng chỉ có mình em."
Triều Lộ vừa gọt vỏ củ từ, vừa liếc anh một cái, trong mắt tràn đầy ý cười: "Dạ dạ dạ, có anh trời sanh là mệnh thiếu gia, em nha, chính là mệnh nô tì, nên đành phải chấp nhận thôi."
Chử Vân Hành xán lại: "Anh thấy em có mệnh làm thiếu phu nhân a."
Triều Lộ nghiêm túc nói: "Vân Hành, không nghĩ tới anh lại là người có tiền."
"Nhà anh chẳng qua chỉ là hơi khá giả mà thôi."
"Khá giả? Tuy em không hiểu gì về bất động sản, nhưng nhìn nhà anh, người được gọi là kẻ có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Cái này đắt hơn so với khu nhà cao cấp mới xây."
Chử Vân Hành không cho là đúng: "Đây chẳng qua chỉ bất động sản ông nội anh để lại, ba mẹ anh với anh có nhiệm vụ gìn giữ cái đã có mà thôi." Anh cúi đầu cười nói, "Nhưng mà từ nhỏ đến lớn, anh không phải vì chuyện tiền nong mà phiền lòng, đây là may mắn của anh."
Triều Lộ dùng đầu ngón tay khẽ chọc lên mũi anh, hoạt bát nói: "May mắn, ba mẹ anh không nuông chiều anh thành hư, vẫn là một thanh niên đáng yêu đầy hứa hẹn."
"Nuông chiều? Em không biết đó thôi, từ nhỏ đến lớn, ba mẹ anh đối với anh rất nghiêm khắc. Tuổi thơ của anh rất ‘thê thảm’ a." Chử Vân Hành buông gậy ra, mỉm cười, nâng tay làm động tác gạt nước mắt rất khoa trương.
Triều Lộ một chút cũng không tin: "Có bao nhiêu thảm?"
"Thành tích nhất định phải đứng trong top ba, đây là yêu cầu bắt buộc, ngoài ra, piano, vẽ tranh, toán học, tiếng Anh cũng thế, thành tích không thể quá kém. Mãi đến khi anh lên trung học, quản lí mới buông lỏng một chút."
"Như vậy mà anh chưa bị tàn phá thành con mọt sách, quả thật không dễ a!" Triều Lộ xoa xoa vành tai của anh, cười tươi như hoa.
"Còn không phải vậy?" Anh nói, "nhưng mà khi lớn hơn một chút, anh liền hiểu được nỗi khổ tâm của ba mẹ. Tuy những thứ đó đều không phải là những thứ anh thật lòng thích học, nhưng vẫn cố gắng hoàn thành. Sau này một số môn cũng thích thích, nhưng cũng có một số môn không cách nào thích được, ngược lại cũng không quá chán ghét, dù thế nào cũng có thể tìm được chút niềm vui từ những môn đó."
"Vân Hành, tính cách anh thật tốt." Đây là lời ca ngợi từ đáy lòng của Triều Lộ. Có lẽ, tính cách của anh từ nhỏ đến lớn đã tốt như vậy mới có thể giúp anh có thể vượt qua khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời mình.
"Em chưa nhìn thấy lúc cảm xúc anh cực đoan..." Trong mắt anh có một tia khổ sở, "Đừng nghĩ anh tốt như vậy, anh đã từng thương tổn rất nhiều người, ngay cả người thân của mình."
"Nhất định không phải do anh cố ý."
"Đúng là có chút vô tâm, nhưng cũng có chút cố ý..." Anh thấp giọng nói.
Triều Lộ dịu dàng cắt ngang lời anh: "Tất cả đều đã qua rồi, em không muốn nghe." Cô nghĩ nghĩ xong, lại nói tiếp, "Vân Hành, em yêu anh, anh cứ yên tâm, em không đem anh nghĩ giống như thần hay thánh để yêu, em yêu chính là một người có cảm xúc, có hỉ nộ ái ố, mà không phải là ảo giác về một người hoàn mỹ giống như trong tưởng tượng."
"Triều Lộ, nếu em vẫn còn là học sinh, anh quả thực muốn thuyết phục em dự thi vào hệ triết học, rất có tiềm chất, thật đó."
Triều Lộ ranh mãnh cười: "Thầy giáo Chử, học sinh mặc dù là người ngoài diện, không biết tương lai có thể may mắn được ngài giảng dạy hay không?"
Chử Vân Hành nhíu mày cười nói: "Ừ, sao lại không, tôi sẽ giảng dạy ‘một ngày một đêm’ cho em."
Triều Lộ phồng má làm bộ tức giận: "Anh anh anh… hèn hạ hèn hạ."
Chử Vân Hành nói: "Là em hiểu sai chứ. Ai hèn hạ đây? Anh nói là ban ngày ban đêm, giúp em hồng tụ thêm hương (*), cùng đọc sách khụ khụ!"
[(*) Hồng tụ thêm hương: có người đẹp cùng bầu bạn học hành, ở đây ý của Chử Vân Hành là anh cùng đọc sách với Triều Lộ.'>
Sáng suốt
Triều Lộ tắt bếp, làm xong món rau xào cuối cùng, quay đầu lại nói với Chử Vân Hành đang ở phía sau: "Anh lại bàn ngồi đi, em bưng đồ ăn ra."
"Ừ." Anh cười nhìn cô, nhưng cũng không rời khỏi phòng bếp ngay. Trong mắt hàm chứa chút áy náy, nói: "Không có cách nào giúp em bưng thức ăn, một lát để anh rửa chén đi."
"Được." Cô gật đầu, bưng mâm đồ ăn đi theo sau anh ra ngoài.
Nhìn Triều Lộ mang từng món ăn đầy đủ sắc hương vị lên, ba Chử khen không dứt miệng. Món cuối cùng là món cá Lư hấp, chỉ cần nhìn đã biết hương vị nhất định không tồi… thịt trắng như tuyết, sáng bóng, mùi thơm xông vào mũi, thấy vậy mặt mày ba Chử rất hớn hở.
Lúc nhỏ Triều cũng không thể ăn cay, nhưng làm bạn với Nhược Chi nhiều năm như vậy, tính cách nóng nảy thì không không quá giống, nhưng khẩu vị lại trở nên gần giống. Chử Vân Hành đúng là rất tỉ mỉ, chỉ cùng Nhược Chi ăn một bữa cơm, liền nhìn ra được mình thích ăn gì.
Cha Chử hỏi: "Thế nào, Vân Hành cùng cháu đi đến nhà bạn của cháu?"
"Đúng vậy, ngày hôm qua là sinh nhật của bạn cháu, Vân Hành đi cùng cháu."
Cha Chử ý vị thâm trường nhìn Triều Lộ liếc mắt một cái: "Vân Hành không có làm gì thất lễ đi?"
Triều Lộ nói: "Không có, anh ấy tốt lắm. Bạn cháu cũng rất th