
Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Tôi
Tác giả: ShiJin
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341122
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1122 lượt.
được bệnh tình của mình vẫn không chút vướng bận.”
Hứa Kha gấp đến mức sắp rớt nước mắt, “Mẹ đừng nghĩ như vậy, bệnh này không phải là bệnh không thể chữa khỏi, bây giờ y học rất phát triển, chắc chắn có thể chữa khỏi cho mẹ mà.”
Chương Nguyệt Quang lắc đầu: “Con gái, đời này của mẹ quá cô đơn u ám, thực ra từ rất lâu rồi mẹ đã không còn niềm vui nào trên đời này nữa , chỉ là trong lòng vẫn vướng bận mãi vì chưa tìm được con. Ông trời quá tốt với mẹ, trước lúc mẹ chết ông ấy đã giúp mẹ tìm được con, như vậy mẹ chết cũng an lòng rồi. Thực ra mẹ không còn gì phải tiếc nuối nữa.”
Hứa Kha nhanh chóng nắm chặt bàn tay gầy gò của Chương Nguyệt Quang, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Mẹ, con xin mẹ, mẹ đi bệnh viện đi, , bây giờ vẫn còn kịp.”
“Quá muộn rồi. Y học dù có phát triển thì cũng không thể nào chữa khỏi tất cả các loại bệnh tật trên đời. Mẹ không ngờ hình phạt của tội lỗi mẹ đã gây ra chỉ là một cái chết, có sao đâu? Sống chết có số cả rồi, mẹ không sợ chút nào, tìm thấy con thì mẹ không còn gì phải tiếc nuối nữa, sau này cũng có thể ăn nói được với cha con.”
“Mẹ, đừng nói nữa.”
“Tiểu Kha, mẹ rất xin lỗi con. Cứ nghĩ ngày nào đó tìm được con thì sẽ bù đắp cho con thật nhiều. Ông nội mặc dù đã mất rồi nhưng toàn bộ nhà đất công ty thì vẫn còn nguyên ở đó, gia sản của nhà họ Doãn, mẹ không muốn tặng cho người ngoài. Cho nên trong lòng mẹ vẫn rất mong muốn con và Vãn Thừa có thể ở bên nhau. Như vậy, phần tài sản mẹ cho nó cũng xem như là cho con. Mẹ cũng hỏi nó rồi, nó cũng rất có thiện cảm với con. Vì vậy mẹ vẫn luôn ủng hộ nó theo đuổi con, bảo nó đến chăm sóc Thiệu Nhất Bình, tạo cho các con một cơ hội.”
Hứa Kha cắn môi, lòng tốt của Chương Nguyệt Quang bây giờ cô không thể nhận được.
“Mẹ, con chỉ có cảm giác người thân với cậu ấy thôi.”
“Con gái, tình cảm cũng có thể bồi dưỡng dần dần. Trước kia con có Thẩm Mộ, mẹ cũng không muốn xen vào, nhưng bây giờ Thẩm Mộ đã chia tay với con rồi, mẹ nghĩ không còn người nào thích hợp với con hơn Vãn Thừa nữa. Chỉ hy vọng trước khi chết có thể nhìn thấy con hạnh phúc như vậy sự day dứt trong lòng mẹ mới giảm đi một chút.”
“Mẹ, bệnh của mẹ Vãn Thừa và các chị có biết không?”
“Không đứa nào biết cả. Mẹ chỉ nói cho Lê Cảnh Hoa và mẹ con thôi.”
Hứa Kha đột nhiên nhớ lại, một hôm nào đó Chương Nguyệt Quang đến gặp Thiệu Nhất Bình, hai người ở trong phòng nói chuyện rất lâu, thì ra là nói tới chuyện này.
“Mẹ, mẹ có thể không về Canada được không?”
“Bên kia mẹ có quy y ở một ngôi chùa, còn có vài người bạn cư sĩ (cư sĩ : người học Phật tại gia), sau này lúc chết cũng sẽ không thấy cô đơn. Thực ra, mẹ rất muốn khoảng thời gian còn lại có thể ở bên con nhưng mẹ lại sợ con có tình cảm với mẹ, đến lúc mẹ chết rồi con sẽ thấy buồn khổ. Như vậy tốt hơn, con cứ coi mẹ như một người xa lạ, mẹ chết rồi con cũng sẽ không buồn quá nhiều.”
Không ngờ trước khi chết, bà còn có thể suy nghĩ như vậy thảo nào bà chấp nhận cô đơn ở đây bao lâu nhưng lại rất ít khi tới gặp cô, thì ra bà sợ cô có tình cảm với bà. Hứa Kha cảm động và thương xót trước tấm lòng cao cả của một người làm mẹ, khóc không thành tiếng trước mắt vô cùng mịt mờ.
Chương Nguyệt Quang nâng tay lau nước mắt cho Hứa Kha, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, mỗi người đều sẽ có ngày đó. Trước tiên con đừng nói gì với các chị và Vãn Thừa, mẹ sẽ chọn thời điểm thích hợp nói với chúng nó, để cho chúng chuẩn bị tâm lí trước.”
Chương Nguyệt Quang bình tĩnh nói ra những lời này càng khiến lòng Hứa Kha chua xót bi thống. Tình cảm huyết thống này ngay cả khi thiếu hụt bao nhiêu năm như thế nhưng vẫn có thể nồng nàn như vậy, nhất là giờ khắc này khi biết bà sắp rời bỏ thế gian, rời bỏ chính mình.
Hốc mắt Chương Nguyệt Quang rưng rưng lệ nhưng lại cười vui vẻ “Tiểu Kha, nhìn thấy con rơi nước mắt vì mẹ, lòng mẹ vô cùng hạnh phúc, ông trời thực sự đối với mẹ không tệ. Mẹ sẽ dặn dò Phiên Nhược và Vãn Thừa chăm sóc con thật tốt.”
Hứa Kha nắm chặt tay Chương Nguyệt Quang, cảm giác bi thương trong lòng không thể nói rõ ràng. Những chuyện sinh ly tử biệt thế này cứ liên tiếp xảy ra khiến cô không chịu nổi, lòng mờ mịt giống như bị lạc trong cơn bão tuyết.
“Tiểu Kha, sắc mặt con rất xấu, phải nghỉ ngơi nhiều hơn nhé, bảo Vãn Thừa đưa con về đi.”
“Con muốn ở với mẹ.”
“Không cần đâu, mẹ muốn nghỉ ngơi rồi, con về trước đi. Gọi Vãn Thừa vào đây.”
Hứa Kha lau nước mắt, mở cửa ra gọi Doãn Vãn Thừa tới.
“Các con về đi. Trên đường lái xe cẩn thận.”
Doãn Vãn Thừa thấy trên mặt Hứa Kha có dấu vết của nước mắt, lại lo lắng hỏi dồn: “Mẹ, mẹ thật sự không sao chứ?”
“Không sao, mẹ ghét nhất là đi bệnh viện. Sức khỏe của mẹ, mẹ rõ nhất, con mau chóng đưa Tiểu Kha về đi.”
Doãn Vãn Thừa mở cửa ra ngoài.
Hứa Kha cố ý ngồi ở hàng ghế sau, dọc đường đi không thể kiềm chế được nỗi thương tâm chua xót trong lòng mình, không nói câu nào, chỉ yên lặng rơi nước mắt.
Doãn Vãn Thừa dường như không biết, nhưng giữa đường anh lại đưa một hộp khăn giấy ra phía sau.
Hứa Kha im lặng đón nhận,