
Tác giả: ShiJin
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341165
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1165 lượt.
tựa hồ như vậy mới có thể khiến nặng nề trong lòng cô vơi đi một chút.
Phải buông tay anh khiến cô đau triệt tâm can. Nhưng cô đã không còn là Hứa Kha của sáu năm trước nữa, cho đến hôm nay, cô hoàn toàn có khả năng giữ cho khuôn mặt không đổi sắc mặc dù trong lòng triều dâng sóng dậy. Đây là món quà của tuổi tác và kinh nghiệm dạy cho cô.
Sau khi tan ca, Doãn Vãn Thừa lái xe đón cô tới Doãn gia. Lúc đó, lâu lắm mới thấy Chương Uyển Nhược ở nhà, còn Chương Phiên Nhược vì đã hết ngày nghỉ nên phải về Canada trước. Chương Uyển Nhược tuy rằng rất giống Hứa Kha nhưng tuyệt đối không thân thiết với cô. Cô ta nhìn thấy Hứa Kha, chưa bao giờ có một lời thăm hỏi ân cần nhiệt tình hay một nụ cười nhu hòa, chỉ là nói một vài câu vu vơ, giống như đón tiếp một vị khách tới nhà.
Chương Nguyệt Quang đã bảo người giúp việc chuẩn bị rất nhiều đồ ăn. Trong bữa cơm, Chương Nguyệt Quang chỉ chú ý gắp thức ăn cho Hứa Kha. Lúc đó Hứa Kha mới phát hiện bà càng ngày càng ăn ít đi.
Chương Nguyệt Quang trong lúc vô tình mới hỏi một câu: “Tiểu Kha, Thẩm Mộ đã về chưa?”
“Chưa ạ.” Lòng Hứa Kha trầm xuống, trả lời qua loa hai chữ, hy vọng bà không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa.
Không ngờ, Chương Nguyệt Quang vẫn tiếp tục đề tài đó, thân thiết hỏi: “Hôn lễ của con và Thẩm Mộ khi nào thì tổ chức? Định làm ở nước ngoài à?”
Doãn Vãn Thừa gắp một đũa đầy thức ăn cho Chương Nguyệt Quang, “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa.”
Chương Nguyệt Quang sẵng giọng: “ơ, cái thằng bé này, mẹ hỏi vài câu thì làm sao? Trong bốn đứa con, nó là nhỏ nhất, lại kết hôn sớm nhất, mẹ và mẹ của Thẩm Mộ lại là bạn thân, lúc nào mẹ sang bên đó phải bàn bạc kĩ với bà ấy, dù thế nào cũng phải chuẩn bị thật tốt, để cho hôn lễ vừa sang trọng lại vừa lãng mạn. Tiểu Kha con có ý tưởng gì thì cứ nói với mẹ.”
Hứa Kha buông đũa, mỉm cười chua xót: “Mẹ, không cần đâu. Chúng con sẽ không kết hôn đâu.”
Chương Nguyệt Quang đột nhiên cứng đờ. Chương Uyển Nhược đang cúi đầu ăn cơm cũng kinh ngạc ngẩng đầu lên.
“Tại sao?”
Hứa Kha dừng một chút, nói: “Bao năm chúng con không ở bên nhau thì đã không còn phù hợp với nhau nữa rồi. Mấy hôm trước anh ấy đề cập đến chuyện kết hôn chỉ là xúc động nhất thời, sau đó lại quay về Canada, suy nghĩ tường tận thì cảm thấy như vậy là vội vàng quá, cho nên, hôn ước của chúng con hủy bỏ rồi .”
Chương Nguyệt Quang nhíu mày: “Việc này sao có thể nói một đằng làm một nẻo như thế? Nếu khi ấy chưa nghĩ kĩ thì sao lại cầu hôn con.”
“Không sao, con cũng đâu tổn thất gì.”
“Tiểu Kha.”
Lòng Hứa Kha đau đớn nhưng lại phô ra nụ cười nhạt nhẽo, “Không sao, con đã bình tĩnh lại rồi, không có gì là khổ sở hay thiệt thòi cả .”
Chương Uyển Nhược ngồi bên cạnh cười cười: “Đó, đàn ông trên thế giới này nhiều như thế, không có người này thì có người kia, làm gì có ai chia tay nhau mà không sống nổi đâu. Tình yêu chỉ là mây bay, những màn rơi nước mắt lừa gạt trong tiểu thuyết hay trên TV không bao giờ có thật đâu, chỉ có vui vẻ của chính mình mới là thật.”
Chương Nguyệt Quang trừng mắt lườm cô ta một cái, “Uyển Nhược.”
Chương Uyển Nhược coi thường nói: “Mẹ, mẹ già rồi tư tưởng cũng thật cổ hủ, chưa thấy người phụ nữ nào lại ngốc như mẹ, còn trẻ mà thủ tiết suốt đời.”
Chương Nguyệt Quang tức giận nhưng chỉ nhíu mày mà không nói gì.
Chương Uyển Nhược ra vẻ qua tâm nói: “Hứa Kha, chị biết em và Thẩm Mộ thể nào cũng không thể dài lâu mà. Anh ta lúc còn ở trong trường đổi bạn gái nhanh lắm, đào hoa cực kì, về đây ôn chuyện tình cảm với em, chị nghĩ đó chỉ là vì anh ta muốn kiểm nghiệm sức quyến rũ của mình một lần mà thôi, khoảng cách sáu năm không biết trong lòng em có còn lưu lại chút tình cảm nào không sau đó tìm mọi cách để nối lại tình xưa , chị đoán lúc em đồng ý quay lại chắc trong lòng anh ta vô cùng đắc chí vì thắng lợi đấy.”
Hứa Kha dường như để ngoài tai tất cả nhưng trong lòng lại cuồn cuộn dậy sóng.
Chương Nguyệt Quang tức giận: “Uyển Nhược, con nói linh tinh gì thế.”
Chương Uyển Nhược nhún vai, “Con không nói linh tinh, hồng nhan tri kỷ của anh ấy nói với con là số điện thoại của Hứa Kha anh ta lưu trong danh bạ là tân sủng, vậy tân sủng không phải có ý là chơi đùa chốc lát à?”
Sắc mặt Hứa Kha lập tức xám ngoét, cô bất chợt thả rơi cả đôi đũa, một miếng bông cải xanh theo chiếc đũa rơi xuống đất.
” Uyển Nhược, im miệng.”
Chương Nguyệt Quang rất ít khi tức giận với Chương Uyển Nhược, việc này khiến không khí trong bữa cơm trở nên rất nặng nề.
Hứa Kha hít sâu một hơi, mỉm cười với Chương Uyển Nhược: “Chị hai, sao chị không nói sớm cho em biết, vị hồng nhan tri kỉ kia là Dung Dung phải không?”
Chương Uyển Nhược cứng đờ: “Em biết cô ta?”
Hứa Kha cười cười: “Vâng, biết.”
Chương Uyển Nhược à một tiếng, bĩu môi giễu cợt nói: “Hôm đó gặp cô ta, chị đang định dùng em để chế nhạo cô ta một chút, không ngờ cô ta ngược lại còn tiến đến đả kích chị. Người phụ nữ đó đâu phải là người lương thiện, không hiểu vì sao Thẩm Mộ lại rất hay đi cạnh cô ta.”
Hứa Kha cố gắng mỉm cười nhưng trong lòng thì