
Mùa Hè Thiên Đường Tập 3: We'll Alway Have Summer
Tác giả: Ly_Thanh_Duong
Ngày cập nhật: 00:02 16/12/2015
Lượt xem: 1341075
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1075 lượt.
, quay người bỏ về. Tưởng nó đi thẳng luôn, ai ngờ lát sau đã thấy cái bóng váy trắng chạy lại, trên tay là một chiếc hộp trắng tinh kèm theo hình chữ thập màu đỏ tươi. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, nó đã nghiêng đầu, mày hơi nhíu lại rồi bất chợt giấu nhẹm về phía sau.
“Á quên, không ‘cho’ ăng, chỉ ‘cho ăng mượn’ thôi đấy!”
“Ai thèm! Nhà tao có đầy, một xe tải chở không hết!” Hừ một tiếng khinh bỉ, tôi vươn tay giật mạnh lấy hộp cứu thương. Oái oăm thay, loay hoay mãi cũng không mở ra được. Bánh Bột Gạo nhảy lên như cá giãy chết, vội vã giành lấy.
“A! Ăng đừng có đập, để em giúp....”
Nhìn cái hộp phút chốc được bật mở, để che lấp xấu hổ, tôi quát tướng lên hòng lấp liếm.
“Gì chứ! Chẳng qua tay tao đau thôi!”
“Ăng cứ nghịch cho lắm vào đi, đến khi không cầm nổi bát ăn cơm thì có mà lại khóc ra đấy!”
“Cái con bé chết tiệt này, mày ghẹo đòn à?”
Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng dâng lên một nỗi xúc động mơ hồ. Tuy bố tôi làm bác sĩ, ngày ngày chữa bệnh cho thiên hạ nhưng lớn thế này rồi, ông ấy chưa từng một lần băng bó cho tôi. Vậy mà trong một buổi chiều mùa hạ, một con bé nhỏ hơn tôi vài tuổi, cúi đầu chăm chú quấn từng vòng, lại từng vòng băng lên tay tôi… Lòng đột nhiên phát đau, dù động tác của nó rất nhẹ, chẳng hề đụng mạnh dù chỉ một vết thương ngoài da.
“Ăng! Ăng! Xong rồi!” Giơ tay tôi lên cao, hệt như vừa chế tạo xong một “tác phẩm nghệ thuật” nó vui sướng reo hò. Tôi đưa mắt nhìn vào bàn tay bọc trong bọc ngoài trắng xóa của mình, ngán ngẩm than thở.
“Xấu như ma, mày nghĩ tao vác cái này ra đường có khác gì quái vật không?”
“Xấu đâu? Em thấy đẹp mà!” Nó chu chu mỏ, hai má trắng trẻo vì nắng nóng mà hồng rực lên, bóng nắng loang lổ hắt lên chiếc má núm nhỏ xíu, nụ cười của nó ngọt ngào như kẹo. Chắc bởi đang nằm dưới bóng mát cây hòe, nên tâm tình tôi thanh tĩnh lạ kỳ, hướng mắt lẳng lặng ngắm nhìn bầu trời trong xanh, tôi thản nhiên.
“Ừ được rồi, chỉ cần ngày nào mày cũng băng giúp tao, dần dần sẽ đẹp lên!”
“Thật không?”
“Tao từng nói dối chưa?”
“Ăng nhớ giữ lời đấy!”
Từ ngày đó, con bé suốt ngày quấn quýt bên tôi. Nhờ có nó các vết thương do “tập luyện” và “thực hành” đều thuyên giảm, và tất nhiên nhờ có tôi trình độ băng bó của nó cũng được nâng cấp lên rất nhiều. Khi thể lực ngày một nâng cấp thì nhu cầu về kỹ thuật càng không thể bỏ qua. Và thế là tôi bắt đầu chuyển sang học kung fu, đào sâu nghiên cứu đủ loại tư thế trong sách vở và phim ảnh. Mới đầu chỉ cần chuẩn xác, càng đẹp mắt càng tốt, tự múa máy một mình. Sau đó nghĩ đi nghĩ lại thấy hầu hết các nhân vật “múa võ ra oai” trước mỗi trận quyết đấu đều rước lấy kết cục thất bại thảm hại. Vậy nên tôi lại chuyển sang chuyên tâm vào lực đánh mạnh nhẹ, áp dụng đúng nơi đúng người. Sau khi tập chán chê nhuần nhuyễn rồi lại nghĩ cách kiếm người phục vụ việc thực hành. Vì thế chỉ cần đứa nào va nhẹ vào tôi, có hành vi “nhìn đểu” là đều được chọn làm “đối tượng” thực nghiệm. Mới đầu cũng bị ăn đòn như cơm bữa, nhưng dần già phản ứng nhanh lẹ, tay chân linh hoạt, hầu như chẳng đứa nào làm khó được tôi. Hồi đó chí tiến thủ và tính hiếu thắng tiềm ẩn trong tôi còn chưa bộc lộ rõ ràng, hoặc đúng hơn là nó vẫn nấp ở một nơi nào đó cần được khai quật và sử dụng nên danh tính của tôi chỉ dừng lại ở phạm vi lớp, chưa hề có ý định “mở rộng địa bàn” ra toàn khu vực.
Thời đấy những đứa nghịch ngợm thường dắt bên mình một con dao tự chế, thỉnh thoảng lại khoe với lũ bạn. Bắt kịp trào lưu, tối ngày tôi trốn ở một góc, hì hụi đập sắt rồi mài giũa. Nếu cái này chưa được sẽ làm tiếp cái thứ hai, thứ ba,... đợi đến khi nào đẹp nhất, hoàn mỹ nhất mới ngừng tay. Nhưng làm xong rồi tôi mới bàng hoàng nhận ra, việc quái gì phải khổ sở vậy, thà mình ra ngoài mua một con dao vừa đẹp vừa tốt còn hơn. Thế là tôi lại ngồi tiếc rẻ quãng thời gian vô ích mà mình bỏ ra.
Phải nói một ít về bản thân tôi là một đứa làm việc thì lười biếng, “cả thèm chóng chán”, nhưng mấy trò tai hại lại được tôi coi trọng thì được làm rất cẩn thận, kiên trì tới cố chấp. Trong đó chuyện tôi kiên trì nhất, cũng là chuyện tôi phiền muộn nhất phải kể đến hai chữ là tình cảm. Tôi cố chấp đến nỗi lặp đi lặp lại việc nhớ một người suốt nhiều năm, mãi ôm hình bóng người ấy trong mỗi giấc mơ, nhắc lại hàng trăm câu “I Love U” và đương nhiên, chỉ dám lẩm nhẩm ở trong bụng.
Tình yêu chỉ bắt đầu từ ba thứ ngẫu nhiên:
Ngẫu nhiên liếc mắt,
Ngẫu nhiên vương vấn,
Ngẫu nhiên tìm kiếm…
Tôi từng có những lần ngẫu nhiên này, những rung động từ tận con tim và khát vọng được chinh phục đối với một cô gái.
Liệu, đó có phải là “thích” không?
Trái tim tôi lần đầu loạn nhịp vào tiết văn của học kỳ một năm lớp bốn.
Cả lớp đang im lặng nghe cô giáo giảng bài thì bỗng có tiếng xôn xao từ lũ học sinh.
Tôi giụi giụi cặp m