
Tác giả: Jenny Han
Ngày cập nhật: 00:00 16/12/2015
Lượt xem: 134925
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/925 lượt.
ô và nói: "Cũng có đi"
Cô Susannah quay sang lườm mẹ một cái: "mình sẽ không bao giờ..." - sau
đó âu yếm nhìn anh Conrad và Jeremiah đang ngồi ở phía đối diện - "Thôi
được rồi, có thể mẹ sẽ làm thế thật nhưng mẹ sẽ chỉ đọc nhật ký của
Conrad thôi. Con quá giỏi trong việc cất giấu mọi chuyện. Mẹ chẳng bao
giờ biết con đang nghĩ gì nữa. Còn con thì ngược lại, Jeremiah. Con trai cưng, trai tim con ở ngay đây này, ai cũng có thể nhìn thấy nó" - vừa
nói cô vừa đưa tay chạm vào tay áo Jeremiah.
"Không phải" - Jeremiah dùng dĩa chọc lấy chọc để vào con sò điệp trên đĩa - "Con cũng có bí mật"
"Mình cũng nghĩ cậu có, Jeremy" - Taylor làm mặt e thẹn, thẽ thọt nói với Jeremiah.
Anh chàng nghe thấy vậy lập tức nhoẻn miệng cười rất tươi với Taylor, làm mình tí nữa thì nghẹn miếng măng tây đang cắn dở.
"Taylor và con sẽ đi dạo ngoài cầu cảng tối nay. Có có thể cho bọn con quá giang đến đó được không?"
Trước khi mẹ hay cô Susannah kịp trả lời, Jeremiah đã hớn hở giơ tay:
"Hay đấy. Mình nghĩ cả đám bọn mình nên làm một chuyến đi cung cho vui" - sau đó quay sang hỏi anh Conrad và anh Steven - "Đúng không hai anh?"
Bình thường tôi sẽ sướng rơn lên khi nghe thấy những lời này, nhưng
không phải hôm nay. Bởi tôi biết sự hưởng ứng đó không phải dành cho
mình.
Tôi quay sang nhìn Taylor, người đột nhiên ngồi cắm cúi cắt nhỏ từng
miếng sò đệp trên đĩa. Cậu ấy cũng biết Jeremiah làm vậy là vì cậu ấy.
"Chơi ngoài cầu cảng chán chết đi được" - anh Steven làu bàu.
"Không thiết tha"- anh Conrad cũng lắc đầu từ chối.
"Có ai mời hai anh đâu" - tôi nói.
"Chẳng ai mời ai đi dạo hết. Ai thích đi thì đi. Đây là một đất nước tự do" - anh Steven thủng thẳng nói.
"Con nói đây là một đất nước tự do á, Steven? - mẹ đột nhiên xen vào -
"Mẹ muốn con hãy suy nghĩ cho thật kĩ về lời tuyên bố vừa rồi của mình,
Steven ạ. con nghĩ sao về quyền tự do công dân của chúng ta? Liệu chúng
ta đã thực sự tự do chưa khi mà.."
"Ối giời , mình xin cậu đấy, Laurel" - cô Susannah giơ tay can ngăn - "Đừng lôi chuyện chính trị ra nói ở bàn ăn."
"Không nói lúc này thì còn lúc nào thích hợp hơn để bàn luận về quan
điểm chính trị của từng người?" - mẹ tửng từng tưng đáp. Sau đó mẹ quay
sang nhìn tôi. Tôi thì thào Làm ơn đi mà mẹ, và mẹ thở dài cái
thượt. Với mẹ là cứ phải chặn trước, nếu không sẽ không bao giờ có hồi
kết - "OK, được rồi. Được rồi. Không nói chuyện chính trị nữa. mẹ sẽ tới tiệm sách ở cuối phố. mẹ sẽ chở mấy đứa tới đó."
"Cám ơn mẹ" - tôi hồ hởi reo lên - "Sẽ chỉ có con và Taylor thôi."
Jeremiah lờ đi như không nghe thấy tôi nói gì, quay sang thuyết phục anh Conrad và anh Steven: "Đi mà hai anh, cho vui". Cả ngày nay Taylor cứ
mở mồm ra là khen mọi thứ đều tuyệt.
"Thôi được, nhưng anh sẽ đến quán điện tử" - anh Steven cuối cùng cũng đành phải nhượng bộ.
"Còn anh, Conrad?" - Jeremiah mắt hấp háy chờ đợi nhưng rồi nhận lại một cái lắc đầu từ anh Conrad.
"Đi mà, anh Conrad" - Taylor lấy dĩa chọc chọc vào tay anh - "Đi với tụi em đi mà."
Anh Conrad vẫn tiếp tục lắc đầu từ chối, khiến Taylor đành bỏ cuộc "Thôi tuỳ anh. Bọn em sẽ chơi thật vui cho anh tiếc"
"Kệ anh ấy" - Jeremiah cười - "Anh ấy sẽ có ối thứ hay ở nhà để làm, ví dụ như đọc nốt cuốn Bách khoa toàn thư Anh chẳng hạn."
Anh Conrad lờ đi như không nghe thấy gì trong khi Taylor khúc khích bụm
miệng cười và lấy tay vén tóc ra sau tai - một hành động chứng tỏ rằng
cô nàng giờ đã chuyển hướng sang thích Jeremiah.
"Các con nhớ cầm theo ít tiền để ăn kem nhá" - cô Susannah dặn. Cô luôn
cảm thấy hạnh phúc khi đám trẻ con tụi tôi chịu chơi với nhau, trừ anh
Conrad - tự dưng không hiểu mùa Hè năm nay lại chỉ thích thu mình lại.
Không có gì khiến cô Susannah hạnh phúc hơn khi bày ra đủ trò cho tụi
tôi làm cùng nhau. Cô mà làm giáo viên chắc sẽ được học sinh yêu mến
phải biết.
Ở trong xe, trong lúc đợi mẹ và Jeremiah và anh Steven, tôi quay sang
thì thào hỏi Taylor: "Mình tưởng cậu thích anh Conrad cơ mà."
"Ối giời, anh ý buồn tẻ chết đi được. Mình nghĩ mình sẽ chuyển sang thích Jeremy."
"Tên cậu ấy là Jeremiah" - tôi chữa lại
"Mình biết chứ" - rồi đột nhiên cô nàng quay sang nhìn trố mắt nhìn tôi - "Sao, không phải cậu cũng thích cậu ấy đấy chứ?"
"Không hề!"
Taylor giọng khẩn trương: "Belly, cậu phải chọn một trong hai người. Cậu không thể có cả hai được"
"Mình biết rồi" - tôi nạt lại - "Và xin thưa với cậu, mình không thích
ai trong số bọn họ cả. Và họ cũng đâu có ý gì với mình đâu. Giống như
anh Steven, họ chỉ coi mình là đứa em gái nhỏ thôi."
Taylor chỉ vào chiếc áo phông tôi đang mặc trên người và nói: "Nếu cậu chịu để lộ một chút...biết đâu chừng..."
Tôi gạt phắt tay Taylor ra, không đẻ cho cô nàng có cơ hội nói tiếp:
"Mình sẽ không để lộ cái gì hết. Và mình nhắc lại một lần nữa, mình
không thích ai trong số bọn họ