Cát bụi thời gian - Full
Tác giả: Sidney Sheldon
Ngày cập nhật: 22:49 17/12/2015
Lượt xem: 1341909
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1909 lượt.
nhưng ... - Giọng Amparo vỡ ra. - Cuộc đổ máu này phải chấm dứt.Jaime bước tới Amparo, mắt anh lạnh như băng.– Ta phải giết mi.– Không! - Megan sợ hãi. - Ông không thể. Xin ông!Felix đã bước vào tự lúc nào và lắng nghe cuộc đối thoại.– Giêsu Kitô! Té ra là cô ta. Chúng ta phải làm gì với con quỷ này.Jaime nói:– Ta phải đem nó theo và để mắt đến nó. - Anh tóm lấy vai Amparo và nói khẽ. - Nếu cô định giở trò gì nữa, tô hứa rằng cô sẽ chết. - Anh đẩy cô ra, rồi quay sang Megan và Felix. - hãy ra khỏi đây trước khi bạn cô ta đến.
Anh tóm nó trong tay rồi lại thả nó ra ư?– Thưa đại tá, y lệnh của ngài, người của tôi ...– Các anh là lũ ăn hại. Các anh dám gọi mình là cảnh sát à? Các anh làm nhục bộ quận phục trên người.Cảnh sát trưởng đứng khúm núm trước sự khinh miệt của đại tá Acoca.Hắn không thể làm gì khác, bởi tay đại tá này có đủ sức mạnh để lấy đầu hắn. Nhưng Acoca vẫn chưa giải quyết xong với cảnh sát trưởng.– Tôi buộc anh trách nhiệm cá nhân. Tôi sẽ ra lệnh đuổi cổ anh.– Thưa đại tá ...– Đi ra! Trông mà muốn điên tiết.Đại tá Acoca đang lồng lộn trước thất bại. Y đã không đủ thời gian tới Victoria để bắt Jaime Miro nên phải giao phó cho cảnh sát địa phương. Vậy mà họ đã làm hỏng. Giờ thì có Chúa mới biết Jaime đi đâu.Acoca tới bên tấm bản đồ trải rộng trên bàn trước mặt. Chúng đang ẩn náu tại vùng đất Basque. Tất nhiên là thế. Có thể là Burgos. Logrono. Bilbao hoặc San Sebastian. Ta sẽ lập trung vào phía Bắc. Chúng sẽ phải thò mặt ra ở chỗ nào đó.Y nhớ lại cuộc nói chuyện với thủ tướng vào lúc sáng.– Đại tá, ông đã quá thời hạn. Ông đã đọc các báo buổi sáng chưa? Báo chí toàn thế giới đang biến chúng ta thành những thằng hề. Miro và các tu sĩ đã biến chúng ta thành trò cười.– Thưa ngài thủ tướng, tôi xin đảm bảo ...– Vua Juan Canos đã ra lệnh cho tôi lập một ban điều tra chính thức để xem xét toàn bộ vấn đề. Tôi không thể trì hoãn được nữa.– Chậm cuộc điều tra lại thêm vài ngày. Tôi sẽ tóm được Miro và bọn tu sĩ.Im lặng một lát.– Đúng bốn mươi tám tiếng.Không phải Acoca sợ thủ tướng bị thất vọng. Cũng không phải nhà vua, mà chính là OPUS MUNDO.Khi y được gọi tới trụ sở kín của một trong những nhà tư bản công nghiệp hàng đầu Tây Ban Nha, mệnh lệnh dành cho y hết sức rõ ràng. Jaime Miro đang tạo nên một không khí có hại cho tổ chức chúng của chúng ta. Phải chặn bàn tay hắn lại. Anh sẽ được hậu thưởng.Và đại tá Acoca hiểu phần không được nói ra của câu nói là:Nếu thất bại, anh sẽ bị trừng trị. Giờ đây số mạng y đang bị đe dọa. Tất cả chỉ vì mấy đứa cảnh sát ngu ngốc đã để Miro tẩu thoát ngay trước mũi. Jaime Miro có thể lẩn trốn đâu đó. Còn các nữ tu ... Đại tá Acoca bỗng thấy trong người rạo rực. Các nữ tu:Họ là chìa khóa. Jaime Miro có thể lẩn trốn đâu đó, nhưng các bà sơ chỉ có thể tìm chỗ trú ở một tu viện khác. Và chắc chắn phải là một tu viện cùng dòng.Đại tá Acoca quay trở lại với tấm bản đồ. Đây rồi:Mendavia. Đó là chỗ chúng đang tới. Acoca hoan hỉ. Và ta cũng vậy. Có điều ta sẽ tới đó trước để đón chúng.Hành trình của Ricardo và Graciela đang dần tới đích.Ricardo đang sống những ngày hạnh phúc nhất trong đời. Cả quân đội và cảnh sát săn lùng, bị bắt có nghĩa là chết, vậy mà dường như chúng chẳng hề làm anh bận tâm. Dường như anh và Graciela đã tìm được một hòn đảo, một thiên đường mà chẳng gì có thể động tới họ. Hai người đã biến hành trình khổ ải thành một cuộc du lịch kỳ thú mà họ cùng chia sẻ và tận hưởng.Họ nói chuyện không ngừng, khám phá và giảng giải, và những lời nói cứ như những sợ dây mềm mại bện chặt họ lại với nhau. Họ nói về quá khứ, hiện tại và tương lai. Phần nhiều về tương lai.– Chúng ta sẽ tổ chức đám cưới ở nhà thờ. – Ricardo nói. - Em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trên đời.Còn Graciela thì mường tượng khung cảnh đó và rộn ràng với ý nghĩ đó.– Rồi chúng ta sẽ sống trong một ngôi nhà đẹp nhất ...Và cô nghĩ, Mình chưa một lần được ở trong một ngôi nhà riêng, hoặc chỉ là một phòng riêng. Chỉ có một chỗ che bằng rèm nơi cô đã chia sẻ với mẹ mình và các ông bác, rồi sau đó, một ô nhỏ trong tu viện nơi cô chung sống với các bà sơ.– Rồi chúng ta sẽ có các cậu bé thông minh và các cô bé xinh đẹp ...Và mình sẽ cho chúng tất cả những gì mình không được hưởng. Chúng sẽ được yêu thương, chiều chuộng.Và Graciela cảm thấy rạo rực trong lòng.Song có một điều khiến cô lo âu. Ricardo là người lính đang chiến đấu cho sự nghiệp mà anh say đắm tin yêu liệu anh có bằng lòng ở lại Pháp, rút khỏi cuộc chiến đấu không? Cô hiểu mình phải bàn chuyện này với anh.– Ricardo? Theo anh cuộc cách mạng này sẽ còn kéo dài bao lâu nữa?Nó đã kéo quá dài rồi, Ricardo nghĩ. Chính phủ đã đưa ra những lời đề nghị hòa bình, nhưng ETA đã làm những điều còn tệ hại hơn là bác bỏ chúng. ETA đáp lại những đề nghị đó bằng một loạt những vụ tiến công khủng bố ác liệt.Ricardo đã cố tranh cãi với Jaime.– Họ sẵn sàng nhượng bộ, Jaime. Ta có nên thương lượng với họ chăng?– Đề nghị của chúng là một trò lừa đảo, chúng muốn hủy diệt chúng ta.Chúng đang buộc ta phải tiếp tục chiến đấu.Và bởi Ricardo yêu và tin tưởng vào Jaim