Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hải Tặc Ma Cà Rồng - Tập 2: Thủy Triều Kinh Hoàng

Hải Tặc Ma Cà Rồng - Tập 2: Thủy Triều Kinh Hoàng

Tác giả: Justin Somper

Ngày cập nhật: 22:50 17/12/2015

Lượt xem: 1341059

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1059 lượt.

hương pháp đặc biệt. Thợ rènIberia là những bậc thầy trong nghệ thuật đúc kiếm – và họ đã vượtqua chính mình khiđúc thanh kiếm này. Trong lưỡi thép có lõi sắt, làm cho thanhkiếm vô cùng cứng rắn. Đó là lí do chính Hannibal – cũng như vua chúa vànhững nhà lãnhđạo vĩ đại nhất trong lịch sử - đã chọn Toledo.
Ông quay nhìn Cheng Li:
-Thậm chí các Samurai Nhật Bản cũng đến tận Toledo để đúc nhữngthanh Kanata và wakizashi của họ. Ta cũng đã làm thế.
Ông đặt tay lên vai Connor:
-Sáng tạo vũ khí là một tiến trình phức tạp. Cùng một lúc, thợ rèn phải tôithép cứng và thép mềm, với một nhiệt độ cao tột cùng. Rồi kiếm đượclàm nguội bằng nước hoặc dầu, để hàn đường nối. Người thợ rèn cảthanh kiếm này phải thổi bể hai mươi ngàn lần để đạt tới độ hoànhảo này. Thử tưởng tượng, mỗi năm ông ta chỉ làm được ba thanh. Em thấychuôi kiếm chứ, nó được bao bằng da cá đuối gai độc. Rất rắn chắcvà không thấm nước. Đôi ủng của ta cũng được làm bằng nguyên liệu đó.
Grace nhìn xuống, nhận ra đổi ủng của ông không được làm bằng da thúnhư cô đã tưởng. Cô nhớ lại sai lầm tương tự về áo choàng của thuyền trưởnghải-tặc-ma-cà-rồng và những cánh buồm kì lạ. Dù đôi ủng của đề đốcKuo sáng lên trong ánh nắng, nhưng cô không nghĩ nó có thể lung linh lập lòenhư với những đường gân áo choàng của thuyền trưởng hải-tặc-ma-cà-rồng vàtrên những cánh buồm trên tàu. Tuy nhiên, ít ra, Học Viện này có một khía cạnhtương tự tàu hải-tặc-ma-cà-rồng. Nó có nhiều bí ẩn để khám phá.
Connor không thể rời mắt khỏi thanh Toledo. Thật kì lạ, một ý tưởng thoángtrong đầu nó:
-Đề đốc Kuo, em có thể thử lấy thanh kiếm đó ra không?
Giọng vị viện trưởng dứt khoát, nhưng vẫn nhẹ nhàng êm ái
-Ta e là không được. Mỗi năm chỉ một lần, các thanh kiếm đó mới đượclấy ra khỏi lồng. Trong Ngày Kiếm. Đó là ngày lễ kỉ niệm thành lập Học Việnvà tuyên dương những thành quả của các học viên. Những người có thành tích sángchói nhất năm sẽ được tương thưởng bằng những cuộc đấu danh dự với nhữngthanh kiếm này.
Ông quay lại Connor:
-Nhưng rất tiếc, cơ hội đó chỉ mở ra cho những học viên của chúng ta,không dành cho khách.
Connor vừa tức vừa thất vọng. Ngay lúc này nó sẵn sàng đổi tất cả để đượccầm thanh kiếm đó trong tay, thậm chí nếu phải ký ở lại Học Viện một năm.
Đề đốc Kuo tiếp tục, giọng vang vang khắp tòa Rotunda:
-Học viện có nhiều tài sản quý hiếm, hấp dẫn đủ mọi sở thích. Trong mấyngày sắp tới, em sẽ thoải mái khám phá những gì vẫn làm em quan tâm và ham muốn.Hãy yêu cầu bất cứ thứ gì em cần, bất cứ nơi nào có thể chấp nhận được…
Nhìn lên thanh Toledo, ông nói tiếp:
-Nó sẽ là của em. Cô Li sẽ là người hướng dẫn, và cửa văn phòng ta luôn mở choem. Bây giờ ta phải đi hoàn tất giáo án khoa hàng hải. Cô Li, hãy hướng dẫnGrace và Connor về khu nhà ở.
-Dạ, thưa viện trưởng.
Đề đốc Kuo đi dọc một hành lang, rồi dường như vụt ra một ý nghĩ, ôngbỗng quay phắc lại, mắt rực sáng nhiệt tình:
-Ta từng là thuyền trưởng của hàng ngàn thủy thủ mạnh mẽ. Bây giờ ta là thuyềntrưởng của những ngôi sao cướp biển tương lai rạng rỡ nhất. Nếu em cảm thấy,sau mấy ngày ở đây, có thể em sẽ muốn theo chúng ta, ta tin chắc sẽ tìmcách giúp được. Cô Li có nghĩ thế không?
-Có, tất nhiên là có, thưa viện trưởng.
Ông quay đi, và lần này mất hút trong một cái vòi xoắn của Bạch Tuộc. tiếngủng da cá đuối gai độc thình thịch trên mặt gạch hoa ca rô .
Connor nhìn lên những thanh kiếm của hàng trăm thuyền trưởng cướp biển. Mỗithanh đã từng chứng kiến quá nhiều cuộc phiêu lưu và chiến đấu. Phảichi chúng có thể tự kể chuyện đời mình.
Khi Connor thích thú nhìn từng chi tiết của những thanh kiếm khác nhau, nhữngcái lồng bắt đầu chuyển động. Cả guồng máy khổng lồ từ từ quay nhưvòng xoay ngựa gỗ. Những thanh kiếm nhô lên, hụp xuống như những con ngựa tronghội chợ đang tăng tốc. Mắt nó hau háu nhìn những kí hiệu của các thuyềntrưởng – một viên ngọc quý trên đuôi kiếm này, một dấu khắc bí ẩn trên lưỡikiếm kia. Nhưng rồi những thanh kiếm quay quá nhanh, không còn nhìn rõ chi tiếtnữa. Không cách gì. Những thanh kiếm quay mỗi lúc một nhanh hơn, cho đếnkhi những lồng kính vỡ tan, những mảnh vỡ thủy tinh trút xuống người nó nhưmưa. Nó vẫn đứng đó, giữa cơn mưa sao băng, mê mẩn đến không còncảm thấy đau. Giờ đây, khi ngước nhìn lên, nó nhìn thấy và nghe thấytrung tâm cuộc chiến. Nó thấy ánh mặt trời loang loáng trên thép kiếm, nhữngcánh buồm trắng căng gió, những cột buồm và ván sàn tàu. Nó nghe tiếng đaokiếm chan chat chạm nhau, dây nhợ trụ buồm bị chặt phá, tiếng đại bác vàtiếng gào thét của cướp biển trong một cuộc xung đột. Nó lắng nghe tiếnggào thét.
Và rồi nó nghe tiếng gọi:
-Thuyền trưởng! Thuyền trưởng Tempest!
Không! Không thể!
-Tới đây! Thuyền trưởng Tempest.
Lần này tiếng kêu rõ như ban ngày.
-Tới mau, thuyền trưởng Tempest. Anh ấy bị thương, anh ấy cần…
Connor cố hiểu những điều nó đang thấy, nhưng thị giác nó mờ đi.Tiếng kêu yếu dần. Rồi nó thấy những thanh kiếm trên đầu mình trở về vịtrí cũ, vẫn bất