Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồ Tuyệt Mệnh

Hồ Tuyệt Mệnh

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ

Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015

Lượt xem: 1342158

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2158 lượt.

” Anh ta tự chế nhạo. Sau đó ép hai người ra ngồi xổmở một góc sàn phòng khách.

“Chưa muộn. Giải quyết các vấn đề tâm lý và thần kinh, khôngbao giờ là muộn cả. Nhất là trục trặc của anh… không phải tường hợp biến dạngnhân cách, cuồng sát bẩm sinh. Vấn để của anh đơn giản… vấn để duy nhất nghiêmtrọng của anh là thường xuyên phải sống dưới cái bóng của Tần Hoài.”

Sắc mặt Tần Hoài vừa như chưa hiểu vừa như tỉnh ngộ. Sắc mặtPhương Văn Đông thì đầy phẫn nộ.

Na Lan nói tiếp: “Tôi còn nhớ Quân Quân nói rằng, nếu khôngcó Diệc Tuệ thì cô ấy không thể quen anh. Tôi cũng từng nghe Tần Hoài nói, anhấy và Diệc Tuệ quen nhau là nhờ có anh. Tần Hoài có việc cần làm, và nhờ anhtìm cao thủ bơi lội, anh đã mời Diệc Tuệ giúp anh ấy. Sau những chuyện kỳ quặcấy, chính Phương Văn Đông đã theo đuổi Diệc Tuệ, đúng chưa? Anh giới thiệu DiệcTuệ cho Tần Hoài, anh tiếp xúc với bạn thân của Diệc Tuệ là Quân Quân nhằm cóthêm cơ hội tiếp xúc với Diệc Tuệ. Anh biết mình không có ưu thế, khong thểcạnh tranh được với Đặng Tiêu là con nhà đại gia tầm cỡ, cho nên anh cần thôngqua tiếp xúc nhiều để may ra sẽ có được chút cảm tình của Diệc Tuệ. Nhưng anhhoàn toàn không ngờ Diệc Tuệ nhanh chóng yêu Tần Hoài, như bị ma xui quỷ khiến.Cô ấy không đáng trách. Cả anh cũng vậy. Gặp Tần Hoài lỡ cả một đời – khi đóanh chưa nghe nói về truyền thuyết ấy. Rất nhanh chóng, Diệc Tuệ và Tần Hoàilấy nhau, nên anh đành lấy Quân Quân vậy. Trên đời này ai cũng biết, lấy đượcQuân Quân là phúc cho anh, tiếc rằng riêng anh lại không hiểu. Với anh, khôngcó được thứ mình muốn, không được sở hữu nó thì anh không cam chịu. Nhưng rồi‘dịp may’ cũng đến với anh, nhưng đó lại là đại bất hạnh dành cho anh. Tối hômấy Diệc Tuệ chuốc rượu cho Tần Hoài say mềm, rồi chuẩn bị đi gặp cha. Lẽ ra côấy tuyệt đố không nên nhờ anh làm vệ sĩ mới đúng. Sau khi biết quan hệ giữaDiệc Tuệ với người ta sắp được hàn gắn, chắc chắn anh sẽ thấy lúng túng, vì nếucha con họ lại tốt với nhau, Tần Hoài sẽ thật sự trở thành chàng rể hiền, thìkhoảng cách giữa anh ấy và anh sẽ càng lớn, anh sẽ càng hết hy vọng. Mặt khác, anhthấy Tần Hoài ký được hợp đồng viết sách với ông Hải Mãn Thiên, sự nghiệp vănchương của anh ấy sẽ có bước đột phá, anh càng thấy mình ‘sinh không gặp thời’,sẽ mãi mãi đứng cuối bảng xếp hạng. Cho nên khi đi đến con đường nhỏ giữa rừngcây vắng vẻ, anh mất kiểm soát, tâm trạng bị dồn nén bấy lâu bùng phát, anhtuyệt vọng vì nhận ra rằng mình vĩnh viễn không có cơ hội nhận được tình yêucủa Diệc Tuệ nữa. Lúc đó anh muốn chiếm đoạt, dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi.Cho nên, khi anh và Diệc Tuệ cùng đi qua rừng cây thì bộ mặt thật của anh lộra, anh đã… giở trò thô bỉ với cô ấy. Tất nhiên cô ấy chống cự. Nhưng chống cựmột kẻ đã hoàn toàn mất kiểm soát thì hậu quả sẽ là gì?”.

Na Lan bỗng giật mình vì qua ánh mắt Phương Văn Đông, cônhận ra anh ta đã mất kiểm soát.

Không chỉ ánh mắt mà khẩu súng cũng mất kiểm soát, bàn tayrun run cầm khẩu súng vô tình, anh ta gí họng súng vào trán Na Lan.

“Văn Đông!” Giọng Tần Hoài thân thiết như mọi ngày, toànthân Phương Văn Đông run lên. Tần Hoài nói tiếp: “Tôi biết cậu chỉ manh động,lú lẫn trong phút chốc, tôi tha thứ cho cậu. Hãy buông tha chúng tôi. Mọichuyện đã xảy ra chúng ta có thể cho qua, nên quên đi những chuyện nên quên…”

“Câm mồm! Mày định câu giờ, định kéo dài giờ phút ngắc ngoảihả? Quên ngay cái ảo tưởng ấy đi!”

Na Lan chật vật mở miệng: “Anh không định giết chúng tôi,đúng không? Anh muốn biết vị trí kho báu chứ gì?”.

“Đã hiểu là thế rồi sao cô không mau khai ra? Mau nói đi!Nếu không…” Anh ta bỗng gí súng vào đầu Tần Hoài. “Nếu không, tôi giết hắntrước!”

Na Lan nói: “Tại sao phải giết anh ấy? Anh thừa biết, giếtanh ấy cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”

“Đúng! Chỉ cần cướp đi đứa con gái mà hắn yêu, thì hắn sốngcòn khổ hơn chết! Ha ha… Ba năm qua ta đã thấm thía rồi!” Phương Văn Đông quaysang chĩa súng vào Na Lan, giọng rất bình thản. “Có điều, đã đến cơ sự này, tađã bị lộ, các người cũng biết, ta không thể để các người sống mà đi khai báo!”

“Những năm qua chắc anh vẫn băn khoăn xác Diệc Tuệ đã biếnđi đâu?” Câu hỏi của Na Lan thật bất ngờ.

Quả nhiên Phương Văn Đông giật mình: “Cô… nói thế là ý gì?”.

“Chắc anh không biết: ngay tối hôm Diệc Tuệ bị giết, khônglâu sau khi anh vội vã chạy khỏi hiện trường, ông Quảng Cảnh Huy đã nhận đượcxác của cô con gái.”

“Bịa đặt nói bừa!” Phương Văn Đông gí súng gần Na Lan hơnnữa.

Mình cần tiếp tục câu giờ. Na Lan cười nhạt: “Không tin thìanh có thể hỏi hắn!” Na Lan hất hàm, nhìn sang Nghiêm Đào.

Phương Văn Đông liếc chéo sang gã. Nghiêm Đào hiểu rằngPhương Văn Đông sẽ không tha cho bất cứ ai ở đây, kể cả gã, nên liều ngậm miệngkhông tỏ ý gì hết.

“Mày có chịu nói không?” Phương Văn Đông gầm lên.

“Anh biết tại sao ông Quảng Cảnh Huy không trình báo công ankhông?” Na Lan dừng một lát rồi lại nói tiếp. “Tôi có thể cho anh biết… nhưngtôi nghĩ Tần Hoài rất hiểu ông bố vợ, nên có lẽ anh ấy phải biết nguyên nhân


XtGem Forum catalog