
Trường học của các huyền thoại
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015
Lượt xem: 1342096
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2096 lượt.
an bỗng nói: “Nếu còn tiếp tục đeo bám, thì sớm muộn gì một trong hai ra sẽphải đổ máu để trả giá!”
“Sao thế?” Hai anh cảnh sát đều biến sắc mặt.
“Tần Hoài đã nói câu này khi trả lời di động.”
Na Lan tạm biệt Ba Du Sinh. Trên đường về, cô cảm thấymình được giải đáp thì ít, thắc mắc thì lại nhiều lên. Cứ thế ngồi im không nóimột lời, cho đến khi anh cảnh sát nhắc cô rằng xe đã về đến ký túc xá. Na Lanxuống xe, đang định nói cảm ơn thì anh cảnh sát trẻ bỗng nói: “Vừa này haingười nói về chuyện mất tích và chết chóc... Đội trưởng Sinh cũng có chuyệnriêng... lúc đầu tôi ngỡ là cô đã biết rồi.”
“Biết về gì?”
“Đội trưởng Sinh từng rất yêu một người bạn gái... côấy mất tích đã mười năm. Và tôi dám khẳng định... anh Sinh vẫn đang tìm cô ấy.”
Na Lan đi vào thôn Dương Liễu Thanh, cảm thấy không phải chân mình bước đi mà dường như có một sức mạnh vô hình đang dẫn dắt. Mình đang làm gì thế này? Nhìn hướng đi, rõ ràng là đến nhà Ninh Vũ Hân, tại sao? Cô cảm thấy rất có thể sau đây mình hối thì đã muộn nhưng cô vẫn đi, rồi dừng lại ở sân khu chung cư.
Cái chết của Vũ Hân có liên quan đến mình, mình phải có trách nhiệm. Ý nghĩ này thật vớ vẩn đến cùng cực, bởi vậy cô không nói với Ba Du Sinh, cũng không cho Đào Tử biết. Cô cho rằng nếu mình không xuất hiện thì có lẽ Ninh Vũ Hân vẫn giữ nguyên bí mật kia và tiếp tục cuộc sống “sao xẹt” rối bời của cô ta. Vũ Hân nói muốn trò chuyện với cô về các sự việc ba tháng trước đây, là những chuyện gì? Lại chỉ muốn gặp mình ở nhà. Hay là cô ấy đã linh cảm thấy mối nguy hiểm gì? Có lẽ, sau khi rơi xa Tần Hoài thì cô ấy cảm thấy mối nguy hiểm đang tồn tại? Ba Du Sinh nói rằng cảnh sát ở khu vực Văn Viên đã đem nhiều tư liệu và hiện vật ở nhà Vũ Hân về phân tích, liệu có kết quả không?
Vì thế mà Na Lan phải đến cái tòa nhà khiến cô đêm nào cũng gặp ác mộng này.
Cô bỗng nhận ra mình đang bước vào chốn cực nguy hiểm. Cô muốn biết tại sao Vũ Hân chết, ai đã ra tay?
Kể từ sau khi vụ án về cha cô chìm xuống, cô chưa từng được thanh thản: kẻ tội phạm vẫn sống rất hả hê, người bị hại để lại một gia đình tan nát, đau thương, mẹ cô mắc chứng trầm cảm, còn cô sống với nỗi ám ảnh nặng nề. Bây giờ cô lại vướng vào một vụ án mưu sát, một cô gái trẻ măng phải bỏ mạng. Lương tâm mách bảo rằng cô có phần trách nhiệm về cái chết của Vũ Hân.
Vũ Hân, hãy cho tôi tìm ra hung thủ đã sát hại cô! Ai đó sẽ nói tôi ảo tưởng, điên rồ, nhưng tôi đã chủ động thì vào khoa tâm lý, lựa chọn tâm lý tội phạm, chẳng phải nhằm bù đắp cho sự bất lực của tôi đối với vụ án sát hại cha tôi hay sao?
Cô cảm thấy đường hướng tư duy của mình dần sáng tỏ và bình tĩnh hơn, nhưng vẫn không hiểu việc mình đến nhà cũ của Ninh Vũ Hân có ý nghĩa ra sao.
Trước căn hộ vẫn còn chăng sợi dây màu vàng cảnh báo, cô đẩy cửa, cửa khóa chặt. Ngẫm nghĩ một hồi, cô ngừng lại, cúi đầu thầm gọi “Ninh Vũ Hân, hãy lên đường bình an!”
Giọt nước mắt rơi xuống vạt áo.
Na Lan muốn nói: Vũ Hân, tôi sẽ tìm ra kẻ đã hại cô. Nhưng cô hiểu rằng đó chỉ là một lời hứa suông. Cô từng nói câu như thế trước mộ cha, cô vẫn luôn ghi nhớ nhưng lại bất lực.
Hai hàng lệ chảy dài trên má.
Hoa thơm?
Trên thềm cửa ra vào tầng trệt có một lang hoa, toàn là hoa bách hợp, hoa cúc trắng và hoa hồng bạch, trắng đến nỗi khiến người ta tan nát cõi lòng, nhưng giữa đám trắng muốt ấy lại có một bông hồng đỏ thắm đang chớm nở, khiến người ra phải rùng mình.
Có lẽ ngoài nỗi buồn thương ra, vẫn còn niềm khát vọng tốt đẹp.
Na Lan dường như có thể khẳng định rằng, lúc nãy tuy cô xúc động nhưng vẫn nhớ rất rõ lúc bước vào khu nhà thì không thấy lãng hoa này. Tức là trong vài phút cô lên gác tồi đi xuống thì có người đặt lẵng hoa ở đây. Cô cúi xuống nhìn, không thấy cài một mẩu giấy nào. Tức là người ấy giấu tên. Cô ngẩng lên nhìn bốn phía, ở góc ngoặt của khu nhà đối diện có một thiếu niên đang nhìn cô. Cậu ta cao và gầy, mặc áo phông và quần ngố rộng thùng thình. Cậu ta né tránh ánh mắt Na Lan nhìn sang. Na Lan bước về phía ấy thì cậu ta quay người bỏ đi. Lén nhìn người đẹp, bị người đẹp nhận ra thì nhìn đi chỗ khác là chuyện bình thường, nhưng người đẹp tiến lại thì cậu ra bỏ đi? Lạ thật!
Cậu ta bước đi càng nhanh hơn, Na Lan đuổi theo gọi to: “Chị là bạn của cô gái bị chết trên gác, chị muốn hỏi em một việc.”
Cậu ta lập tức dừng bước, quay lại quan sát Na Lan từ đầu đến chân không chút e dè. Na Lan định hỏi caaujc so nhìn thấy ai vừa đặt lẵng hoa ở đó không, nhưng lại hỏi: “Em đã đặt lẵng hoa ở đó, đúng không?”
Cậu ta vẫn có ý cảnh giác, và tỏ ra rất cứng cỏi: “Chị là phóng viên à?”
“Lẽ nào phóng viên lại đi tay không, không máy ảnh, không sổ tay, không micro? Chị chỉ muốn hỏi... các em... những người đưa hoa đến... có quan hệ gì với Ninh Vũ Hân? Ý chị là... hình như nó là tập hợp nhiều cành hoa, do nhiều người mua hoặc hái, rồi cùng đặt vào, trông hơi lộn xộn, họ chỉ muốn thể hiện tình cảm. Và còn có một cành hoa hồng đỏ th