
Cho em mượn bờ vai anh lần nữa II
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015
Lượt xem: 1342056
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2056 lượt.
a thấp người nhưng rất vạm vỡ, đùi to tướng như hai cây cột, láitàu rất êm, hành khách không hề thấy tròng trành. Ông ta hầu như quen khắp lượthành khách, trò chuyện rất cởi mở tự nhiên. Nhìn thấy Na Lan, ông ta cười nói:“Tôi đánh liều đoán thử nhé, cô sang gặp Tần Hoài, đúng không?”
Na Lan tươi cười đáp lại: “tàu của ông có gươngkhông?”
Ông ta ngớ ra. Cô nói tiếp: “Lúc sớm ra khỏi nhà tôiđã soi gương, chẳng thấy mẩu giấy nào dán vào tôi viết rằng tôi đi gặp ai, saoông lại đoán thế?”
Vài hành khách dỏng tai lắng nghe, rồi bật cười. Ôngchủ tàu nói: “Đoán thì khó gì? Một cô gái xinh đẹp, đóng bộ nghiêm chỉnh, lạiđi một mình… Tôi dám chắc là sang tìm Tần Hoài”
“Chắc cô hâm mộ nên mới sang gặp?”
“Hoặc là bạn gái, ai mà biết được? đó là chuyện riêngtư của người ta”
Ông ta lại nhìn Na Lan một lượt: “À, chắc cô là…”
Na Lan nghĩ bụng, đây là chuyện riêng của tôi, nhưngngoài miệng lại cười: “Tôi có việc công”
“Việc công à?”
“Về chuyện viết sách” là việc công hay tư, Na Lanchẳng muốn nói thêm nữa.
Ông ta vỗ lên cái đầu nhẵn thin của mình: “Ôi, tôi rõthật là… Anh ta chuyên viết văn, thì công việc chính là nói về bản thảo. Cô lànhà xuất bản nào thế?”
“Tôi chỉ là nhân viên nhà xuất bản. Họ cử sang để… làmtrợ lý cho anh ta.” Nhưng cô biết ngay mình đã nói hớ, không thể rút lại lời đãbuột miệng, chỉ mong tiếng còi tàu thủy đủ để làm nhiễu “ra-đa” của mấy ngườikhách đi tàu.
Nhưng “máy bắt sóng vệ tinh” của họ chống nhiễu rấttốt, ai cũng tủm tỉm tỏ ra mình đã thừa hiểu cả, các tờ báo lá cải hay loan tinnên họ đều biết “trợ lý” nghĩa là gì.
Có lẽ đeo thêm chân nhái mà bơi sang đảo Hồ Tâm cũnglà một ý không tồi.
Rốt cuộc cũng đã sang đến nơi. Con tàu chầm chậm chạynửa vòng quanh đảo Hồ Tâm, mé bên kia không có đá ghềnh thì mới có thể cập bờ.
Trong số vài người lèo tèo đang chờ tàu, có một cô gáitóc dài, mặc váy ngắn là trông bắt mắt hơn cả.
Ông chủ tàu cố ý nói cho Na Lan nghe thì phải: “Kìa,có một người” Là ai? Là người sang đây “có chuyện riêng” với Tần Hoài!
Cô gái ấy đeo kính râm. Không hiểu tại sao Na Lan cócảm giác sau cặp kính râm ấy đôi mắt cô ta đã “tia” vào mình từ rất xa. Cô thậmchí cảm thấy đôi mắt ấy đỏ dòng dọc, đuôi mắt ươn ướt, ánh mắt oán hờn.
Nhưng chỉ là cảm giác, rất vô căn cứ.
Hành khách lần lượt xuống tàu, Na Lan đi sau cùng. Ánhmắt cô gái kia bám sát khi cô cảm ơn ông chủ tàu, khi cô bước lên bậc thềm, khicô khẽ vuốt tóc mai, khi cô và cô ta đi ngược chiều nhau trong giây lát, dõitheo khi cô bước ra cửa rào chắn bến tàu.
Vào cái giây lát ấy, Na Lan ngửi thấy mùi nước hoa oảihương.
Mọi cử chỉ của Na Lan đều lọt vào tầm mắt một người.
Xem ra, Na Lan xinh đẹp vừa xuống tàu kia đúng là một“người mới” đáng để bao kẻ khao khát. Tuy đã sớm đoán biết người mới này rấtlộng lẫy, nhưng người ấy vẫn phải kinh ngạc trước vẻ diễm lệ sáng ngời của NaLan với làn da trắng ngần, trang phục đẹp mà không lòe loẹt, điềm đạm nhưngtoát ra nét đoan trang đầy sức sống. Chỉ trên trời mới có mỹ nhân như thế này.
Nghĩ đến đây, người ấy thấy tiếc cho Na Lan. Một ngườiđẹp nhường này mà lại sắp trở thành vật hy sinh.
Ánh mắt người ấy có nét xót thương, ham muốn, hứngkhởi và cả thất vọng nữa. Nhưng một bóng người đã chắn mất tầm nhìn.
“Cô là Na Lan phải không?” bên ngoài bến tàu, mộtgiọng nói vang lên, một bàn tay to đầy nhiệt tình chìa ra. Đó là một thanh niênrất điển trai, mạnh mẽ.
“Vâng, anh là…” thoạt nhìn Na Lan ngỡ là chính TầnHoài đón cô, nhưng cô lập tức nhận ra anh chàng này không giống ảnh Tần Hoàivẫn đăng trên các báo. Chẳng khác gì ảnh của các nhà văn mà báo chí vẫn đăng,Tần Hoài trong ảnh cũng cố tỏ ra thâm trầm, tư lự. Còn anh chàng này thì kháchẳn, đôi mắt to, cặp lông mày rậm, hàm răng trắng bóng, trông rất sáng sủa.
“Tôi là Phương Văn Đông, anh Tần Hoài nhờ tôi rađón cô.”
Na Lan nhớ ra các bước cô đã chuẩn bị cho công việcnày, biết rằng Phương Văn Đông cũng là văn sĩ hay viết tiểu thuyết kinh dị, bắtđầu hành nghề gần như cùng lúc với Tần Hoài nhưng thành công của anh còn thuaxa. Hai người là bạn chí thân, thường cùng xuất hiện trong các buổi tọa đàm,các dịp bán sách ký tặng độc giả và các diễn đàn ở trường học.
Na Lan gật đầu mỉm cười: “Ngưỡng mộ anh đã lâu”
“Không dám. Tôi không phải chịu nhiều áp lực vì luôncó nhà xuất bản đặt viết như Tần Hoài, nên thường làm chân sai vặt cho anh ấy.Tôi sắp thành lái xe riêng cho Tần Hoài cũng nên. Nhưng chúng tôi là bạn thân,anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều.” Phương Văn Đông dẫn Na Lan đến chỗ chiếc xeBMW đang đỗ ngoài bến tàu.
Tiếng còi tàu bỗng rền vang, dường như nhắc nhở NaLan: ánh mắt sắc như dao cạo vẫn bám theo cô đến chỗ ô tô đỗ.
Cô từ từ quay người lại, vì thấy sau gáy đau nhói nhưbị mũi dao chích.
Con tàu đã rời bến nhưng ánh mắt ấy vẫn còn. Cô gáitóc dài váy ngắn đang đứng nơi đuôi con tàu, mặt hướng về đảo Hồ Tâm. Cô vẫnnhìn xoáy vào Na Lan.
Cô không thấy đôi mắt sau