Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồ Tuyệt Mệnh

Hồ Tuyệt Mệnh

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ

Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015

Lượt xem: 1342061

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2061 lượt.

g phải mùa đơm hoanhưng đó đây vẫn còn sót mấy bong hồng.

Đường đường một nam nhi mà lại trồng cả đám hoa hồngngoài cửa sổ thì đừng trách ai nói mình là kẻ chơi bời.

Tiếng dương cầm du dương từ trên gác vọng xuống, đó làkhúc nhạc Thư gửi Elise quen thuộc. Na Lan thầm than thở:chẳng phải kiệt tác của Beethoven bị coi thường, khúc nhạc này đã bị dán nhãn“nhạc dương cầm thịnh hành”, nhưng dù sao cũng nói lên cái gu của chủ nhân.

Vào sân, bước lên thềm lát đá bạch ngọc rồi đi đếntrước cửa. Phương Văn Đông rút chum chìa khóa mở cửa. Tiếng chuông lảnh lót nhưminh châu gieo xuống khay ngọc, thánh thót ngân nga, hiển nhiên là hệ thốngcảnh báo an ninh. Phương Văn Đông nhập mật mã vào thiết bị đặt bên cửa, tiếngchuông tinh tang im bặt.

Tần Hoài tín nhiệm Phương Văn Đông hết mức. Na Lannghĩ bụng, giữa mình và Đào Tử đã thân đến mức này chưa?

Trên tường gắn đèn tròn màu trắng sữa, chắc để ban đêmchiếu sáng cửa ra vào. Ở một góc tường còn gắn hai cái đèn nhỏ, không có gì nổibật. Na Lan nhìn kỹ, không phải đèn mà là đôi mắt. Thì ra đó là hệ thống cameragiám sát.

Vào trong rồi, Phương Văn Đông nhanh nhẹn bước vàogian bếp, treo chum chìa khóa lên một cái giá nho nhỏ, anh nói: “Mời cô ngồi,ngồi đi-văng hay ghế thì tùy. Tôi lấy đồ uống. Cà phê, cô-ca, nước cam, nướckhoáng, hay hồng trà… cô cứ cho biết?” Anh rất tự nhiên chẳng khác gì chủ nhà.Rõ ràng anh là khách thường xuyên ở đây, anh là người thân tín của Tần Hoài.Nghe anh gọi “cô” lúc này đã có nét thân mật và thoải mái hơn.

Na Lan ngồi đi-văng. Phòng khách này cửa sổ dài chạmsàn, bên ngoài là hồ nước biếc xanh ngọc như mã não. Cây đàn dương cầm ba chân kêsát tường, vải phủ kín, tiếng dương cầm vừa nãy là do dàn âm thanh trên gácvọng xuống chứ không có ai ngồi đây chơi đàn cả.

“Cho tôi cốc nước trắng là được”

“Đơn giản thế thôi à?” Phương Văn Đông nhanh nhẹn mởtủ lạnh cầm ra một chai nước khoáng.

“Trời nóng, uống nước trắng giải nhiệt rất tốt. Chứcô-ca, trà hay cà phê thì làm ta mất thêm nước, và…” Phương Văn Đông chờ cô đáplời.

“Anh nói đúng, khẩu vị của tôi đơn giản thôi” Na Lannói chữ “anh” một cách trịnh trọng.

“Quân tử chi giao đạm nhược thủy*, ngày xưathì thế nhưng nay xã hội  luôn tiến bướcnên không hợp nữa rồi. Nhất là giao lưu với các người đẹp thì xưa cũng như naykhông thể cứ đơn giản mà được.” một giọng nam giới, khác với giọng của PhươngVăn Đông. Giọng của Phương Văn Đông đầy đặn, giọng người này thì như có namchâm “Người đẹp thường quen với đồ trang sức, xe hơi đẹp, 999 bông hồng vànhanh chóng thành danh trên mạng; chứ người có khẩu vị đơn giản thì khôngnhiều.”

* Câu cổ ngữ:người quân tử quan hệ với nhau luôn trong sáng.

Tần Hoài.

Nói năng bỗ bã và cũng bóng láng hệt như bút danh củaanh ta.

Na Lan định đứng lên bye bye luôn.

Nhưng cô không lùi bước, cô không có thói quen ấy. Vảlại, thấy Tần Hoài bước đến, cô cũng hơi hơi rung động. Trước đây nhìn ảnh anhta trên báo, ngoại trừ vấn đề danh lợi, cô thấy anh ta cũng đáng mặt một nhàvăn ưa chơi tem, vẻ đẹp trai có thể khiến phụ nữ ở nhiều độ tuổi phải xiêulòng. Lúc này mới biết những tấm ảnh nhỏ ấy chỉ giới hạn ở mức miêu tả “mặtphẳng” một con người. Còn đây là Tần Hoài “không gian ba bốn chiều”, là tácphẩm sinh động rất đặc sắc. Nhất là đôi mắt đầy ấn tượng, có vẻ hững hờ lại phanét ngạo đời, nhưng nhiều hơn cả là nét u buồn vô cùng sâu lắng. Trước kia nhìnảnh, thấy hình như anh ta cố tỏ ra vẻ u buồn tư lự, lúc này mới nhận ra nét ubuồn này còn da diết hơn cả tiếng ve sầu ngoài cửa sổ kia. Phần lớn các cô gáibẩm sinh đều có thiên chức làm mẹ, nhìn thấy chàng trai khôi ngô tuấn tú đangsầu muộn, họ đều tự nguyện và sẵn lòng bước đến an ủi xoa dịu nỗi sầu.

Để rồi chính mình phải khổ đau.

Na Lan bỗng thấu hiểu tại sao cô gái tóc dài váy ngắnNinh Vũ Hân lại vướng vào lưới tình sâu đến như vậy.

Tần Hoài tạm che giấu nét ưu tư, vẻ mặt tươi roi rói,chìa tay ra: “Cô là Na Lan thật à?”

Na Lan đứng lên bắt tay Tần Hoài. Cô thấy bất ngờ. Vốnnghĩ Tần Hoài thu mình ở đảo Hồ Tâm để viết văn, hẳn là một anh chàng yếu mềm,ẻo lả, sức trói gà không chặt, nhưng lúc này bắt tay mới thấy bàn tay chắc nịchcứng cáp chẳng khác bàn tay của một người lao động cơ bắp quanh năm vất vả. Nhưmột phản xạ có điều kiện, cô chăm chú nhìn khuôn mặt anh. Da mặt không hề trắngmịn như cậu học trò non nớt, mà là nước da đỏ sẫm của một người đã trải phongsương mưa nắng.

Cô là Na Lan thật à… Hỏi thế là ý gì?

“Tôi chính là Na Lan là dân sinh viên, hình như đếngiờ chưa có lý do gì để ai khác phải mạo danh tôi”

“Xin lỗi, tôi không có ý đó” Tần Hoài cười, không chútáy náy “Tôi muốn nói là, tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ anh Hải Mãn Thiên lại cửđến cho tôi một thắng cảnh, tươi đẹp hết nhẽ thế này”

Dùng “thắng cảnh” để tả mỹ nhân? Na Lan mới chỉ đọcthoáng qua tác phẩm của anh ta, chẳng qua chỉ là khoác cái áo “truyện kinh dị”để viết tiểu thuyết tình ái mà thôi. Thế là moi được tiền của