Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Giữa Bầy Sói

Sống Giữa Bầy Sói

Tác giả: Trung Hiếu

Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015

Lượt xem: 1342676

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2676 lượt.

o thì trong lúc về phiên chợ,cô đã tìm thấy cậu đang bất tỉnh bên cạnh bờ sông,Miên đã đưa cậu về bằng con thuyền nhỏ của mình.Thế nên cậu chỉ đi dọc theo con sông dài đang uốn éo qua các khe núi.Luân như một tên zoombie thẫn thờ bước đi không định hướng giữa trời nắng gắt và ...cậu ngã lăn ra trên lối mòn đưa cậu về dĩ vãng.

Cũng may lúc đó có đoàn người đi qua,họ là những thợ săn của vùng núi này,một người đàn ông đỡ Luân dậy,cho cậu uống nước.Luân đã dần tỉnh lại,sau những trao đổi với đám người đó,cậu mới biết mình đã đi sai đường,những gì cậu nhớ trong kí ức đã không còn đúng với thực tại,mọi thứ đã thay đổi,gia đình Luân quá tách biệt nên cũng không mấy người biết đến.Thậm chí Luân chưa ra được đường lớn dẫn về miền đồng bằng nữa chứ nói gì đến việc thấy ngôi nhà thành tro ấy.Sau một hồi suy nghĩ cậu quyết định hỏi họ đường ra con đường lớn nhất.Họ cũng là những thợ săn tốt bụng,họ đưa thức ăn,và nước uống dự trữ cho cậu.

Tạm biệt những con người chân chất của núi rừng,Luân nhận ra trên đời vẫn còn người tử tế,hoặc là bố mẹ đang âm thầm gửi họ đến giúp đỡ,hành trình lại được tiếp tục.Lần này,may mắn đã mỉm cười.Luân đã đến được phiên chợ.

Cậu đi vòng quanh chợ để tìm xem có một người Kinh nào ở vùng này không.Chỉ có như thế Luân mới hỏi được nơi cậu cần tới.Hoặc giả người đó sẽ cho cậu quá giang cũng không biết chừng.Đang đi loanh quanh thì bất chợt Luân thấy lão ấy.Dường như ông ta cũng đang tìm mình thì phải.Luân hốt hoảng quay người bỏ chạy và điều đó vô tình khiến lão ta chú ý.Lão ta đuổi theo Luân một cách khẩn trương.Vì quá sợ hãi bị lão tóm được,Luân đã chui tọt vào một cái gầm xe khách nào đó đã mở sẵn cửa.Cậu nằm im thin thít khi thấy lão ấy đang đi lại bên ngoài chiếc xe.Một lát sau,tay phụ lái chất thêm một thùng hàng to tướng nữa vào gầm xe khiến không gian của cậu đã chật nay còn chật hơn.Nhất là gã ấy đã đóng phịch cốp xe lại.

Lúc này Luân mới nhận ra mình đang mắc kẹt ở bên trong.Cậu lo lắng không biết nó sẽ đi về đâu nhưng rồi nghĩ lại cậu lại muốn ngồi yên trong đó.Giờ Luân không muốn về nhà nữa,đi đâu cũng được miễn là không phải quay lại chỗ lão ấy.Mà nghĩ cho kĩ thì gia đình cậu cũng chẳng còn gì mà quay lại.Có khi tên ấy cũng đang chờ cậu đâu đó ở nơi ấy cũng nên.Tốt nhất là cứ đi đâu đó thật xa đã.Rồi cậu sẽ quay về sau vậy.Luân sẽ tìm cho mình một chân trời mới,ở đó sẽ không có ma túy và cũng không bị ai đó lừa dối mình.Nghĩ thế Luân nằm im trên một bao tải mềm mại và cứ thế cậu đánh một giấc ngon lành.

Chuyến xe đã vào thành phố,ngồi dưới gầm xe Luân vẫn có thể nghe rõ tiếng còi xe inh ỏi,tiếng người nói nhộn nhịp,văng vẳng đâu đó là tiếng văng tục của gã tài xế khi một tay đua nào đó vô tình lạc vào quỹ đạo đi của chiếc xe.

”Ồn ào thật!!!”

Thành phố luôn luôn vậy sao?Làm sao những con người ấy lại sống được khi màng nhĩ của họ suốt ngày réo lên vì đau đớn nhỉ?Luân đưa ánh mắt nhìn qua khe hẹp của cửa gầm xe,trong cái ánh nhìn hẹp ngang ấy,cậu mới thấy được giao thông đang hỗn loạn như thế nào,những đoàn người chen chúc nhau đi qua con đường,trông chẳng khác gì bầy kiến vỡ tổ,những con người hối hả với cuộc sống của mình và chẳng ai để ý xung quanh.

Một cú hãm phanh của tài xế khiến cậu té nhào người ra sau,giờ thì Luân mới nhận ra,có thể đã sắp đến nơi và cậu vẫn không nghĩ làm cách nào mà thoát khỏi chiếc xe này.Những gã phụ xe tất nhiên không vui một tý nào với một khách không mời như cậu,nếu bị phát hiện,nhẹ nhất là một trận đòn và đi xa hơn nữa là...Cậu giật mình khi nghĩ tới khoảnh khắc ấy.”Làm sao bây giờ nhỉ?”,sự hoang mang khiến Luân quên hết mệt mỏi sau một hành trình dài.Luân tự nhốt mình trong một cái lồng sắt,xung quanh là đủ thứ đồ nhảm nhí:những thùng các tông chồng chất,mùi phân gà thỉnh thoảng lại bốc lên xông thẳng vào mùi,”Ôi những con người chân quê chất phát,họ chẳng có gì để biếu người thành phố ngoài mấy con gà đang kêu inh ỏi này”.Vậy mà cậu đã chịu đựng suốt cả đoạn đường dài,kinh thật!!!

Không đợi cậu suy nghĩ thêm,chiếc xe khách dừng lại trong tiếng reo hò của những chiếc loa cỡ lớn gắn đâu đó bên trong bến.Từng đoàn người tràn xuống,Luân thấy tim giật thót khi tiếng cửa gầm xe lạch cạch bắt đầu mở ra.Rất nhanh chóng Luân nấp sau một thùng các tông lớn,gã phụ xe hì hục khiên thùng lớn nhất chễm chệ ở đằng trước,chỉ đợi có thế,gã vừa quay đi,cậu luồn mình ra,phốc thẳng xuống nền bê tông cứng cáp và chạy thục mạng.Gã phụ xe vừa đang bận bê thùng nhưng mồm cũng hét lên:

-Thằng nào kia?Bắt nó lại.

Lập tức lão thả cái thùng xuống đuổi theo cậu.Thi chạy với Luân ư?Còn lâu nhé,nói không ngoa thì cái tính trạng trội nhất giúp cậu sinh tồn đến giờ có lẽ là tốc độ.Vừa thoáng một cái cậu đã ra tới cổng bến xe Mỹ Đình,còn gã thì cứ í ới đuổi theo mà ngửi khói của cậu.Biết mình đã cắt đuôi được gã cậu mới cho phép đôi chân kì diệu của mình ngỉ ngơi.Hú hồn thật!!!Luân vui mừng khi thoát được gã một cách an toàn.

Luân đưa mắt nhìn xung quanh,trước mắt cậu là đẩy rẫy những con người,cảm giác như


Old school Easter eggs.