
Tác giả: Trung Hiếu
Ngày cập nhật: 22:39 17/12/2015
Lượt xem: 1342688
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2688 lượt.
từng tấc đất ở đây đều có một ai đó đang hoạt động,”náo nhiệt quá”,cậu nghĩ thầm.Một năm qua thế giới của cậu là rừng núi,là Miên và lão “sư phụ hờ”,nên khi gặp cảnh tượng này cậu thấy không quen.Cậu hưng phấn hơn hẳn.Vừa đi cậu vừa ngó nghiêng xung quanh như kiểu “Hai Lúa ra thành phố vậy”,mặc dù bản thân cậu cũng từng được sống ở thành phố cả năm trời.
Đang rảo bước thì Luân dừng lại ở một quán bán bánh mỳ nhỏ ven đường,cảm giác đói khiến cậu không muốn bước tiếp.Vấn đề bắt đầu nghiêm trọng rồi,Luân có thể không chết vì bị đánh mà có thể cậu sẽ chết vì đói mất.Cái dạ dày cậu cứ thổn thức không cách nào dừng lại,những ổ bánh mỳ nóng hổi thơm phức cứ bay vào mũi trêu ngươi cậu.”Ước gì mình có được một cái”,cậu lại nghĩ.Luân đưa mắt nhìn cô bán bánh mỳ,cậu muốn tìm thấy sự thương hại trong mắt cô ấy,nhưng không,cô ấy cứ dửng dưng đáng sợ.Cậu đành ăn bánh mỳ “ngó” vậy,nước bọt cứ tiết ra đầy đặn làm cổ họng cậu hoạt động liên hồi.Nếu có được cái bánh mỳ kia thì bắt cậu làm gì cũng được,đó là ước mơ “lớn nhất” của cậu đến thời điểm này.
-Mua bánh mỳ đi cháu ơi!Bánh mỳ mới ra lò đấy.Cô chủ dịu dàng với cậu.
Lại còn thế nữa,lời nói cô ấy đúng là thứ cám dỗ đáng sợ,Luân nở nụ cười méo xệch kèm theo cái lắc đầu đầy tiếc nuối.Cậu đành lê cái chân khó nhọc bước đi.
-Này cháu,lại đây cô bảo.
Luân ngoái đầu rõ nhanh khi nghe như thế,cậu tiến lại gần:
-Dạ.
-Này,cầm lấy.Cô chủ đưa cho cậu ổ bánh mỳ còn nóng hổi.
-Cháu...cháu..không có tiền đâu,cháu cảm ơn cô.Cậu ngượng ngịu.
-Cứ cầm đi,cô biết mà.Cô chủ tốt bụng dúi ổ bánh mỳ vào tay cậu và khuyến mãi thêm một nụ cười ấm áp.
Luân đưa tay nắm lấy,cậu thấy mình nóng phừng người,lòng bàn tay cậu nóng ran vì cái bánh,thái dương cậu nóng lên vì xấu hổ nhưng dạ dày cậu sung sướng đến ngẹn ngào vì được hồi sinh,cậu đưa mắt nhìn cô chủ.
-Cháu...cám ơn nhiều lắm,cháu hứa sẽ trả tiền cho cô,cháu hứa đấy.
Cô chủ cười hiền lành nhìn cậu:
-Không cần đâu cháu,ai cũng có lúc khó khăn mà.
-Không cháu nhất định sẽ trả,cháu hứa đấy.Cậu nói kiên quyết.
Cái niềm kiêu hãnh của một đứa trẻ vị thành niên trỗi dậy,cậu thấy xấu hổ,có lẽ vậy.Cậu không dám ngẫng đầu nhìn vào cô chủ quán.Luân cúi gật đầu rồi đi nhanh về phía trước.Luân bước vội vào chiếc ghế đã nằm khuất trong công viên trước mặt.Cậu đưa cái bánh mỳ lên nhai ngấu nghiến,”ngon thật,đây là thứ ngon nhất mà mình từng được ăn”,cậu lại nghĩ.Ăn xong ổ bánh mỳ mà Luân thấy tiếc,cái dạ dày nó cần nhiều hơn thế,thôi vậy,ít ra cũng an ủi được nó để nó không kêu rống lên.Cậu nằm dài ra chiếc ghế đó,bầu trời quang đãng thật,một buổi chiều trong lành,gió nhè nhẹ trôi, cậu lại nghĩ về Miên,”Liệu lão ta có bắt Miên làm cho lão nữa không?Lão có đối xử tốt với chị không?Không có mình ai sẽ làm thức tỉnh nụ cười ấy?”,Luân thấy giận cô nhưng cậu vẫn lo cho cô,nhiều lắm,nghĩ đến đó tim cậu lại đau.Luân đã rời xa vòng tay Miên,cậu cũng không tìm về được quá khứ của mình,cậu nhớ biết bao những con người ấy,nhớ lắm lắm.Giờ đây ở một nơi xa lạ,một mảnh đất xa lạ,những con người xa lạ,Luân thấy lạc lõng trong cõi đời trần tục,cần lắm những yêu thương của bố mẹ,nụ cười của My và tình cảm của Miên.Cậu nhìn lên bầu trời cho đến lúc bờ mi khép lại,ý thức lạc vào những viễn cảnh hoang đường,cứ thế đau khổ của cậu được quên đi tạm thời trong giấc điệp ấy.
Trời đã xế chiều,những hạt mưa lất phất bay,thấm vào cái ghế đá cậu đang nằm khiến nó trở thành tảng băng lạnh lẽo,Luân co rúm người để chống lại cái lạnh,vậy mà phiến đá vô hồn cứ toát ra hơi ẩm lạnh thấu xương làm cậu không thể ngủ thêm được nữa.Cậu choàng tỉnh giấc,cậu vòng tay lại,bàn tay xoa xoa vào cánh tay đối diện,”lạnh thật”,Luân lủi hủi đứng dậy,”đi đâu bây giờ nhỉ?”,cậu ngước mắt nhìn về chỗ có ánh sáng sặc sỡ nhất.Từng dòng người đi qua cậu một cách vội vã,họ mang những cái áo khoác dày cộm,những cái mũ len đủ màu sắc,”ấm thế”,cậu nhìn theo họ một cách thèm thuồng.Luân vừa đói vừa lạnh,cậu nhăn nhó mặt mày nhìn con đường phía trước.
Đột nhiên Luân đưa tay lên nắm sợi dây chuyền đang đeo,Luân tháo nó ra,”Sợi dây chuyền này có phải vàng thật không nhỉ?Hay là mình mang nó đi cầm nhỉ?”,ý nghĩ của gã ăn mày thiếu thốn hiện ra,”Không,không được,đây là kỉ vật của bố,mình không làm vậy được”,từng suy nghĩ mâu thuẫn nhau nhảy liên tục trong đầu,cậu cứ đứng trơ người nhìn vào nó.
Đang chưa biết làm gì thì một cậu nhóc chạy lại gần cậu,nó vừa vụt qua cậu thì sợi dây chuyền cũng “vướng” luôn vào người nó.Cậu giật mình hớt hải đuổi theo.Nó nhanh nhẹn như con sóc vậy,”tên trộm khốn kiếp”,cậu giận dữ bám sát người nó.Thằng nhóc hãm phanh bẽ cong vào chỗ đường hẻm,cậu cũng làm y như nó,biết mình sắp đuổi kịp được nó cậu hét lên:
-Này,đứng lại đừng chạy nữa.
Nghe thế thằng kia sợ hãi cắm đầu chạy nhanh hơn,bước ngoặc đã đến,không biết nó có phải là thổ địa ở đây không mà nó chạy vào...ngõ cụt.Nó dừng lại,quay lại nhìn Luân,ánh mắt thoáng vẻ sợ sệt.
-Chạy đi,chạy tiếp đi.Cậu khích