
Cách Yêu Của Những Con Người Trinh Thám
Tác giả: Tang Thượng
Ngày cập nhật: 22:45 17/12/2015
Lượt xem: 1341907
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1907 lượt.
tóe khắp nơi, chúng tôi đều giật lùi lại theo phản xạ, nhưng
không ngờ mẹ tôi chợt lao vào như người điên, bất chấp ngọn lửa đang
bùng cháy dữ dội, bà vội lôi bức tranh ra khỏi đống lửa.
Chúng tôi sững người, vội chạy lại, bố tôi giật lấy bức tranh vứt xuống đất, xoa tay mẹ, hỏi dồn bà làm như vậy là có ý gì.
Mẹ tôi chẳng nói chẳng rằng, chỉ từ từ quỳ xuống, lấy tay áo dập tàn
lửa trên bức tranh, mân mê từng mảng màu trên đó, nước mắt rơi lã chã,
mãi lâu sau mới nói:
- Thôi, hãy để lại bức này đi, dù sao nó cũng là tâm huyết của cậu con, cũng là để chúng ta giữ lại chút kỉ niệm về cậu.
Nói đoạn, bà đứng dậy, khẽ dựa vào vai bố khóc thút thít. Thấy thái
độ của mẹ đột ngột thay đổi, tôi thấy rất vui, liền nhanh chóng đem bức
tranh đó cất trở lại vào trong xe, sau đó cùng La Viễn Chinh khênh hai
bức tranh còn lại ném vào đống lửa.
Tôi và La Viễn Chinh lái xe đưa bố mẹ về rồi cả nhà cùng nhau ăn bữa
tối. Mẹ tôi gà gật trong suốt chiều về, vì thế bà chỉ ăn qua loa nửa bát rồi đòi về phòng nghỉ ngơi, xem ra mấy ngày nay mẹ thực sự quá mệt mỏi
rồi. Sau khi hỏi han bố vài câu, tôi và La Viễn Chinh liền đem theo bức
tranh sơn dầu đó tạm biệt bố ra về.
Trên đường về, La Viễn Chinh vô cùng phấn khích, luôn miệng nói rằng
sống chết phải giữ lại bức tranh này, nếu khám phá ra bí mật thì tốt,
còn nếu không thì cũng coi như báu vật gia truyền, đợi khi có con, chưa
biết chừng có thể bán được mớ tiền, đủ mua một căn nhà to.
Tôi mỉm cười trêu chồng đúng là kẻ mê tiền, nhưng trong bụng lại cứ
đoán già đoán non, liệu cậu có thực sự lưu giữ bí mật trên bức tranh này không?
Vừa bước vào nhà, chưa kịp cởi giày, tôi liền vội vàng đặt bức tranh lên ghế sô-pha, dựng ngay ngắn.
Bức tranh dài khoảng 150 cen-ti-met, rộng 70 cen-ti-met, đóng trong
khung gỗ màu nâu sẫm, do được bảo quản cẩn thận nên vẫn giữ được màu sắc tươi sáng, cũng không hề bị sứt mẻ gì.
Bức tranh mô tả cuộc tấn công của chiến quân Đông Bắc vào trung tâm
thành phố Cẩm Châu trong chiến dịch Liêu Thẩm. Phần nền là những căn nhà dân thấp bé tồi tàn, xa xa là tháp cổ Cẩm Châu nguy nga sừng sững, khói cuộn đen kịt khắp nơi; các chiến sĩ tay cầm súng, vượt qua mưa bom bão
đạn luồn lách qua những con phố, quang cảnh vô cùng hùng tráng. Mặc dù
có rất nhiều nhân vật với những tư thế khác nhau trong bức tranh, nhưng
khuôn mặt họ đều hết sức sinh động, hệt như người thật; nhìn cảnh họ gào thét giận dữ, cảm giác như có thể nghe thấy từng đợt hô vang “Giết!”
Ngắm nhìn hồi lâu cũng không biết tại sao tôi lại có cảm giác bức
tranh này còn đẹp hơn cả cảnh thật, có thể là do tôi quan sát ở cự ly
gần chăng?
Tôi và La Viễn Chinh mở to mắt ngắm đi ngắm lại hồi lâu, ngoài việc
càng nhìn càng thấy kĩ thuật vẽ tranh của cậu cao siêu tuyệt đỉnh thì
chẳng nhận ra thêm được điều gì. Hai vợ chồng liền quay ra bàn nhau xem
nên treo bức tranh ở đâu.
La Viễn Chinh vò đầu, ngắm nhìn xung quanh rồi đề nghị treo trên bức
tường đằng sau ghế sô-pha. Tôi nhìn ra, thấy treo ở vị trí đó cũng khá
đẹp.
Hai vợ chồng hạ bức ảnh cưới trên tường xuống, tìm vị trí thích hợp,
treo bức tranh lên, sau đó còn cẩn thận đóng thêm mấy chiếc đinh nữa ở
phía dưới để đỡ bức tranh cho chắc chắn.
Treo xong bức tranh, La Viễn Chinh lùi lại phía sau chỉ đạo, còn tôi
đứng trên ghế sô-pha chỉnh cho bức tranh thật cân đối. Lúc ghé sát bức
tranh, tôi không những quan sát rõ hơn mà còn ngửi thấy cả mùi sơn dầu
hăng hắc trên bức tranh nữa.
Đột nhiên, tôi phát hiện ra một điều kì lạ!
Lúc trước tôi đã nói, bức tranh diễn tả cảnh các chiến sĩ vượt qua
các con phố để chiến đấu với kẻ thù. Nhưng lúc này khi ghé sát vào bức
tranh, tôi chú ý đến góc trên cùng bên trái bức tranh có bốn chiến sĩ
đơn độc tách khỏi đội quân, tay nắm chặt khẩu súng, đứng trước cửa ngôi
nhà mái bằng phía ngoài Cổ Tháp, trông giống như đang định đẩy cửa bước
vào. Trong đó có một chiến sĩ quay đầu lại, nhìn thẳng về phía ngoài bức tranh.
Ánh mắt đó hết sức lạ lùng, tôi không biết cậu tôi đã dùng kỹ xảo hội họa nào để lột tả chi tiết đấy, chỉ biết rằng dù di chuyển ở góc nào
thì ánh mắt của người chiến sĩ đó vẫn hướng về phía tôi, cứ như đang
chăm chăm nhìn vậy. Đặc biệt, vẻ mặt của anh ta rất lạ, miệng hơi há ra, lông mày nhíu chặt lại, vừa như kinh ngạc vừa như mơ hồ.
Tôi bật kêu lên một tiếng, tay trái xoa xoa cằm, cảm thấy thực sự
hiếu kì, tôi từ từ đứng thẳng người lên, lùi ra phía sau, ngắm nghía kỹ
hơn nữa. Càng ngắm tôi càng thấy thú vị, sao cậu có thể vẽ giống đến
thế, trông hệt như người thật vậy.
Thấy tôi đứng nghệt mãi, La Viễn Chinh lại gần, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo tôi hỏi có chuyện gì. Tôi chỉ tay về phía chiến sĩ trong tranh
nói:
- Ông xã à, anh thử nhìn người chiến sĩ kia xem, sao mà vẽ… vẽ… Nói
đến đây, tự nhiên tôi ấp úng mãi không tìm ra từ ngữ nào diễn tả cho
thích hợp.
La Viễn Chinh tiến tới gần, nhoài đầu lên phía trước ngắm nghía. Bỗng nhiên người anh lảo đảo, hai tay bám chặt thành sô-pha, run rẩy lắp
bắp:
- Này, người… người này… sao… sao mà g