
Chuyện không công bố của Sherlock Holmes - Full
Tác giả: Tang Thượng
Ngày cập nhật: 22:45 17/12/2015
Lượt xem: 1341903
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1903 lượt.
,
tất cả lùi ra ngoài, để lại một mình tôi với cơn bực tức âm ỉ trong lòng.
Mấy
phút sau, đồng chí cảnh sát phụ trách kỹ thuật đến nơi, tôi cố lấy lại tinh thần,
ra lệnh cho mọi người tiến hành thu thập dấu vân tay và dấu giày ở những vị trí
liên quan. Kết quả khám nghiệm sơ bộ cho thấy: Dấu giày trên nền nhà là của hai
người, dựa vào hình dáng, kích thước có thể phán đoán chúng đều là nam giới.
Còn tay nắm cửa dưới cầu thang đó có kết cấu xoắn trôn ốc nên dấu vân tay thu
thập được bị khuyết, về cơ bản không có giá trị điều tra.
Với
suy nghĩ còn nước còn tát, tôi tiếp tục dò hỏi hai gia đình hàng xóm cùng tầng.
Giữa đêm hôm khuya khoắt có cảnh sát đến tìm tra vấn, họ chỉ ậm ờ nói không
nhìn thấy gì rồi đóng sầm cửa lại.
Kết
thúc việc điều tra cũng đã gần năm giờ sáng, trời đã hưng hửng sáng. Tôi sực nhớ
ra việc thi thể cậu cần phải được ngụy trang lại trước khi đưa đến nhà hóa
thân, mà Mã Trấn Quốc giờ này sống không thấy người chết không thấy xác, vậy phải
ăn nói thế nào với mọi người đây. Tôi lo lắng cuống quít, nhất thời chẳng thể
nghĩ tiếp được gì, bất đắc dĩ đành để các đồng chí trong đội quay về làm án trước
rồi sau này sẽ điều tra tiếp.
Lòng
nặng trĩu, tôi quay bước trở về cái sân nhỏ, tìm cậu em họ, cố dùng những lời lẽ
khéo léo nhất thông báo cho cậu ta về vụ mất tích của Mã Trấn Quốc. Mới nghe được
một nửa chuyện, cậu ta đã giậm chân thình thịch, liên mồm oán thán:
- Hỏng
rồi hỏng rồi, chị họ ơi chị hại chết em rồi! Mã Trấn Quốc là thầy liệm trang nổi
tiếng nhất Cẩm Châu, đã nghỉ hưu bao năm rồi, nể tình em là bạn học với con
trai nên ông ta mới đến giúp không công, giờ thì lớn chuyện rồi.
Tôi
thấy có lỗi quá, tất cả đều do mình sơ ý mà để xảy ra chuyện, chỉ biết đành lựa
lời an ủi cậu ta, nói rằng vụ án đang gấp rút điều tra, trước mắt cố gắng không
tiết lộ chuyện này ra ngoài, và phải nhanh chóng tìm thầy liệm trang khác đến
giúp. Cậu ta nhăn nhó nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng thở dài, nói:
-
Thì cũng đành vậy thôi.
Tôi tìm đến chỗ La Viễn Chinh, thuật lại chuyện vừa xảy ra, đồng thời cũng
nói hết những suy đoán của tôi. La Viễn Chinh trợn tròn mắt, ngớ người
một lúc lâu rồi mới hỏi xem tiếp theo tôi định làm gì. Tôi thực sự cũng
chưa nghĩ ra được gì, nên lắc đầu, nói mình cũng chưa biết tính thế nào, đành đi một bước tính một bước vậy.
Cả đêm không ngủ khiến tôi thấy quá đỗi mệt mỏi, đầu đau như búa bổ.
Tạm gác một bên mớ suy nghĩ bòng bong trong đầu, tôi ngồi xuống chiếc
trường kỷ chợp mắt một lúc, loáng một cái đã đến giờ làm lễ tiễn đưa
cậu.
Vì đã kịp mời thầy liệm trang khác đến sửa soạn cho cậu nên buổi lễ
diễn ra khá suôn sẻ. Dưới sự chứng kiến của người thân bạn bè, theo
phong tục đưa ma, cậu mặc chiếc áo thọ, thanh thản nằm bên trong chiếc
quan tài do mười sáu thanh niên trai tráng trong họ khiêng.
Đám phu khiêng quan tài bước nhanh trên con phố lớn, con cháu họ hàng thắt khăn tang trắng xóa ngang lưng theo sát phía sau, liên tục vái
lạy, gào khóc lạc cả giọng, thể hiện nỗi tiếc thương tiễn đưa người thân đi xa mãi. Khi đoàn người đưa tang đến gần trạm xăng trên đường Cẩm
Triều – vùng giúp ranh với ngoại ô, theo kế hoạch đã định sẵn, chúng tôi đưa chiếc quan tài lên ô-tô chở đến đài hóa thân Mạo Sơn.
Nhìn thi hài cậu bị đẩy vào lò thiêu, lòng tôi đau đớn tột cùng, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má, hình ảnh trước mắt nhòa đi, đầu óc rối
bời. Rồi đây trong tích tắc nữa cậu tôi sẽ chỉ là nắm tro, thế nhưng bí
mật mà cậu đến chết cũng phải cất giấu đó rốt cuộc là gì chứ?
Tôi thoáng có linh cảm chẳng lành, chiếc xe bán tải và chiếc xe
Accord ở hiện trường vụ tai nạn chưa chắc đã cung cấp được đầu mối gì,
bởi với sự tinh vi của hung thủ, rất có thể biển số xe đều là giả.
Từ đài hóa thân bước ra, tôi không kịp nói với người nhà câu nào đã
vội vàng đến đồn cảnh sát để tiếp tục triển khai vụ án. Phùng Siêu và
mấy anh em trong đội cảnh sát giao thông cũng đã giúp rất nhiều. Thực
tình, lợi dụng nhân lực của công an để điều tra chuyện riêng khiến tôi
thấy ngài ngại.
Sau hơn một tuần lễ theo sát cuộc điều tra, mọi biện pháp có thể áp
dụng hầu như đã áp dụng hết, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, biển số xe bán tải và xe Accord đều là giả, số máy và số khung đều đã bị làm mòn, gần như không thể điều tra ra nguồn gốc xe. Tôi đã nhờ một số bạn
học ở sở Công an Thẩm Dương giúp điều tra thêm nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra manh mối gì. Việc Mã Trấn Quốc đột ngột bị bắt đi trong đêm cùng việc cậu tôi bị lóc trộm mảng da chắc chắn rất khó để tìm ra.
Thấy kết quả điều tra như vậy, tôi thực sự nản chí, lẽ nào mọi việc sẽ kết thúc như thế này sao?
Ngoài La Viễn Chinh, những người thân trong gia đình đều không hề
biết chuyện này, tôi cũng không định nói cho mọi người biết. Nếu thực sự không điều tra được gì hơn thì thà để bí mật này chôn chặt trong lòng
tôi còn hơn là để những người thân khác phải đau khổ như tôi bây giờ.
Tối hôm đó, tan làm về đến nhà, tôi chưa kịp cởi giầy thì La Viễn
Chinh lao từ trong bếp ra, trên người vẫn còn đ