Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Văn

Thiên Văn

Tác giả: Tang Thượng

Ngày cập nhật: 22:45 17/12/2015

Lượt xem: 1341908

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1908 lượt.

iống… giống cậu em thế?
Nghe anh nói vậy, tôi sững người, nhưng rồi ngay lập tức tỉnh táo
lại, trong lòng lúc bấy giờ dấy lên một cảm giác kinh ngạc đến khó tả.
Chẳng trách tôi cứ cảm thấy nó thật đến thế, hóa ra người chiến sĩ ấy
chính là hình ảnh của cậu tôi hồi trẻ. Giống từ mắt mũi mồm miệng đến
vóc dáng, gần như không có gì khác biệt. Nhất là nét biểu cảm lạ lùng
trên mặt cậu, rất giống hình ảnh cậu tôi lúc chăm chú ngắm những bức
tranh sơn dầu hồi nhỏ.
Tôi vội tiến lên trước, cố vươn cổ ra nhìn, tim đập thình thịch.
Thường ngày cậu tôi luôn nghiêm túc với tất cả mọi người, càng không bao giờ xuề xòa qua loa với những sáng tác nghệ thuật, vậy tại sao cậu lại
nghĩ ra trò đùa này, vẽ chính mình vào tranh chứ?
La Viễn Chinh chợt “á” lên một tiếng, sau đó vỗ mạnh vào vai tôi, chỉ vào chiến sĩ đó nói với vẻ phấn khích:
- Này, anh biết rồi, cậu em cứ một mực đòi đốt hết tất cả tranh đi,
nhất định là vì điều này, ông đã tự vẽ mình vào tranh, như vậy bức tranh mà chúng ta cần tìm chính là bức này đây.
Tôi nghĩ một lúc, khẽ gật đầu, dự đoán của anh hoàn toàn trùng với
suy nghĩ của tôi. Ngẫm nghĩ một lúc, tôi khoanh chân ngồi xuống đất,
nghiêng đầu, dùng tay bóp bóp cái cổ mỏi nhừ của mình, nghi ngờ nói:
- Lẽ nào… lẽ nào một phần bí mật… chính là nằm trong bức tranh này…
- Đúng! – La Viễn Chinh ngắt lời tôi, giọng đầy chắc chắn – Đúng vậy, nhất định là như vậy.
Nói rồi, anh quay người đi, giơ tay ra sờ vuốt bức tranh. Lúc đó, do
lưng của La Viễn Chinh che khuất hoàn toàn tầm nhìn, nên tôi không nhìn
rõ động tác tay của anh. Bỗng nhiên, vai anh chợt rung rung, sau đó thét lên kinh hãi:
- Trời ơi…
Chưa kịp để tôi phản ứng, La Viễn Chinh cứng đờ người quay lại nhìn,
mặt tái nhợt vì kinh hãi, giọng nói cũng lạc cả đi, lắp ba lắp bắp mãi:
- Này, em… em… sờ… sờ vào người… người chiến sĩ này…
Thấy bộ dạng hồn siêu phách lạc của anh, tôi không nén nổi tò mò,
tiến lại gần bức tranh, rồi đưa tay phải ra sờ hình ảnh người chiến sĩ
giống hệt cậu tôi. Một cảm giác hoàn toàn khác biệt với cảm giác thường
gặp trên chất liệu sơn dầu thông thường, không thô ráp, trái lại vô cùng mềm mịn, nhẵn bóng, thậm chí còn có cảm giác mềm mềm, có cái gì đó vô
cùng quen thuộc, giống như…
Trong thoáng chốc, tim tôi thắt lại, và một cảm giác gì đó vô cùng kì lạ đang chiếm hữu tâm hồn tôi. Tôi run run đưa tay trái lên vuốt nhẹ má mình. Vừa chạm vào da thịt, đầu ngón tay tôi chợt tê dại.
Trời ơi! Sao lại giống nhau đến vậy, chỉ có nhiệt độ là khác biệt. Hình như tôi vừa chạm phải mảnh da người!
Phát hiện này quá hãi hùng, khiến tôi trở nên u mê, choáng váng,
người mềm nhũn đến độ gần như không đứng vững được nữa. Tôi lùi sau mấy
bước, vịn vào giá sách bên cạnh, nghẹn nuốt nước bọt, quay đầu nhìn La
Viễn Chinh. Lúc đó anh cũng đang mở to mắt nhìn tôi chằm chằm.
Mất một hồi lâu, cả hai chúng tôi chẳng nói chẳng rằng, cũng không
động đậy gì, chỉ chăm chú nhìn về phía người chiến sĩ, trên mặt cả hai
đều hiện rõ vẻ khó hiểu và ngờ vực.
Cũng chẳng biết sau bao lâu, tôi mới định thần lại được, quay sang
vừa thở hổn hển vừa gượng cười với La Viễn Chinh, líu ríu thốt ra một
câu qua kẽ răng:
- Chúng… chúng mình có phải đã sờ nhầm rồi không?
La Viễn Chinh vội gật đầu như một cái máy, nói:
- Đúng, đúng, em… em sờ lại… sờ lại xem, nhất định là sờ nhầm rồi.
Thấy cách anh nói rõ ràng là dối lòng, tôi có thể khẳng định chắc chắn đó chính là một mảnh da người.
Chúng tôi người này giục người kia cùng đưa tay ra chạm vào anh chiến sĩ một lần nữa, quả đúng là da người thật. Sau đó tôi và La Viễn Chinh
chạm tay vào ba chiến sĩ còn lại thì thấy bề mặt thô ráp sần sùi, một
cảm giác điển hình của những hạt sơn kết lại trên chất liệu linen[1'>.
[1'> Chất liệu dùng để vẽ tranh sơn dầu.
Chướng ngại tâm lý cuối cùng đã được đẩy lùi, tôi và La Viễn Chinh
ngồi ngây dại trên ghế sô-pha. Tôi gõ mạnh vào trán, nhìn chồng thất
thần, khẽ nói:
- Là da người, xem ra cậu…
La Viễn Chinh đột nhiên nhảy chồm chồm, hai tay khua khoắng lung
tung, trông vô cùng kích động. Anh gập người xuống, túm chặt lấy vai
tôi, mắt sáng bừng, reo to:
- Này, chúng ta không sờ nhầm đâu, cũng không đoán nhầm đâu. Bí mật của cậu đúng là nằm trong bức tranh này rồi.
Tôi thở dài, lắc đầu quầy quậy, không thể dễ dàng khẳng định như vậy, điều này quá hoang đường, chả khác gì như trong tiểu thuyết.
Nghĩ một lúc, tôi đứng bật dậy xông vào nhà bếp, lục tìm chiếc kính
lúp trong thùng đồ rồi quay lại chỗ bức tranh, cắm mặt soi kỹ từng
cen-ti-met.
Dần dần tôi lại phát hiện thêm những điểm hết sức khó hiểu.
Người chiến sĩ đó được vẽ ở khoảng giữa bức tranh, cao chừng 5-6
cen-ti-met, trông hết sức hài hòa với cảnh vật xung quanh. Nhưng nhìn kỹ lại, thì phát hiện có một khe nối nhỏ khó nhận ra ở rìa xung quanh.
Tôi lấy đầu ngón tay nhấm ít nước bọt, xoa đi xoa lại lên đường rìa.
Tuyệt nhiên không bị phai màu. Xem ra màu sắc của người chiến sĩ trong
bức tranh không phải được sơn vẽ sau đó mà chín


Insane