Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 1341839

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1839 lượt.

à bị chính vong hồn tướng quân đó sử dụng, trở thành con rối trong tay vong hồn đó. Vong hồn đó tuy không phải là được đầu thai nhưng cũng coi như được sống một lần nữa, lẽ dĩ nhiên chỉ được sống trong bóng đêm suốt đời không được tiếp xúc với vật cực dương của thế gian là mặt trời. Về thuật tự yểm thân, thực cao thâm khó lường hết.
Tiếp đó, các thầy phù thủy lập “thu binh trận”. Trận pháp này cũng đa dạng khó lường. Về cơ bản có hai cách “chế” và “dụ”. Chế là áp chế bằng cách cưỡng bức linh hồn vào trận, “dụ’ là phủ dụ vong hồn vào trận. Trận “chế” bao giờ cũng khó lập hơn nhưng thu được binh mạnh hơn vì nên nhớ rằng linh hồn càng oan khuất, oán thán thì càng có sức âm. Những binh thu được từ trận “chế” một khi phản chủ thì tay phù thủy sẽ thê thảm vô cùng, không những bản thân mà con cháu đều bị liên lụy. Trận “dụ” dễ lập hơn, ít nguy hại hơn nhưng thường không thu được binh mạnh. Có thầy lập trận “chế” theo bát quái ngũ hành để ma quỷ đi vào đó thì lạc không thể thoát ra, các thầy có thời gian áp chế. Có thầy dùng trận “dụ”, chỉ cần đặt linh vật như chín mươi chín đồng xu được ngậm trong miệng chín mươi chín người chết (dĩ nhiên những đồng xu này được đào trộm mộ mà có) để thu hồn vong nhân rồi dùng lời lẽ mê hoặc để phỉnh dụ. Loại trận pháp này giống như một loại giao dịch của thương nhân, không ràng buộc mạnh mẽ, chặt chẽ. Những âm binh cũng không đủ sức làm cac việc như chữa bệnh hoặc giết người hoặc bảo vệ thầy phù thủy mà thường chỉ có thể làm những việc như tát nước hoặc thám thính hoặc sai âm binh đi ném đá, gạch vào nhà người khác, nói tóm lại là những việc lặt vặt. Trận thu binh của thầy phù thủy thông thường sẽ có lễ vật trọng
Hắn cảm thấy kinh hãi,vì hắn biết, đối với chuyện mình đang ở đây lúc này, việc đã chết hay đang sống đều chang co gi tốt dep cả. Hắn hiểu rằng mình đang nằm ngay giữa trận đồ thu binh của một thầy phù thủy nào đó. Trận thu bình này lập đúng ngày xá tội vong nhân và ngay tại nơi nhiều người chết đói thế này, thì số lượng âm binh theo thầy sẽ nhiều không kể xiết. Chỉ có thầy phù thủy cao tay ấn mới có thể lập được trận lớn thế này.
Quyết thầm nghĩ, nếu hắn đã chết thì nghe lời khấn này nếu quy theo gã phù thủy kia thì khác nào bị giam cầm mãi mãi, vất vưởng không được thành người. Nếu không nghe theo thì có thể bị đội âm binh sẵn có của gã phủ thủy kia ám toán (???). Nếu giả hắn chưa chết thì phàm là người nào không có căn mà nhìn thấy âm binh thì không sớm cũng muộn sẽ bị âm binh “giết người diệt khẩu”. Mà nghe nói, chưa chắc đã được chết tử tế, thường thì là những tai nạn thảm khốc không nhận ra hình hài, hoặc nếu không thì cũng sẽ bị ngớ ngẩn điên rồ, sống cũng không bằng chết.
Vậy mà hắn đang ở đây, ngay giữa “thu binh trận”!
Khi đó mưa đã dứt, gió thổi nhẹ. Hắn dần tỉnh táo hơn, nhưng lạnh. Hắn biết mình chưa chết vì mặc dù khó khăn nhưng hắn thở, rõ ràng là hắn thở như bất kỳ sinh vật sống bình thường nào khác. Nhưng hắn sực tỉnh vì mùi thức ăn, mùi thịt gà, mùi rượu, mùi hương hòa lẫn với nhau. Nguyên là người đói rất nhạy với mùi thức ăn, dù cho mùi thức ăn quyện với mùi xác chết đi nữa. Khi trước hắn mới ngất đi tỉnh dậy, chưa quen với mùi hôi thối bốc lên, trời lại mưa và tinh thần khiếp sợ khiến hắn không cảm nhận được mùi hương này. Rõ là mùi thịt gà, mặc dù mấy năm nay không được ăn thịt gà nhưng hắn vẫn không thể quên được mùi hương này.
Chợt có tiếng chuông, leng keng.
Gió thổi.
Hắn ướt và lạnh, gió càng thổi hắn càng lạnh. Hắn biết, hoặc bò được lên miệng hố hoặc chết ở đây. Mặc kệ tà ma hay thần quỷ, hắn cũng phải rời khỏi chỗ này. Mà, chắc gì đã có ma. Có lẽ, chờ thầy phù thủy làm phép xong hắn có thể xin được thọ lộc chăng. Vì hắn biết, là thầy phủ thủy có nuôi âm binh, người thầy tự coi mình là tường, không bao giờ thụ lộc của âm binh, là người dưới của mình. Khi đó thì con gà kia, và chút rượu nữa. Hắn cố lật người lại. Dù đã quen hơn với cái mùi mục rữa của cơ thể người, nhưng khi lật người lại mùi xú uế xộc thẳng vào mũi khiến hắn không tài nào thở được, từ bụng hắn nổi lên một cơn sóng, hắn nôn thêm một lúc nữa. Hắn chỉ chực nằm ngửa ra để khỏi phải chịu đựng cái mùi kinh khiếp này. Nhưng hắn biết, chỉ cần cứ ở đây, hắn sẽ chết, sớm hoặc muộn.
Lại có tiếng chuông, leng keng, leng keng.
Gió thổi mạnh hơn.
Hắn đã bắt đầu bò được một bước. Thực ra nói là bò cho sang miệng chứ thực ra là hắn trườn và lấy tay đẩy thêm đôi chút. Lúc này đôi chân hắn tê cóng không thể nhúc nhích được làm hắn di chuyển càng khó khăn. “Phải sống” hắn lẩm nhẩm vì không muốn mình ngất đi lần nữa. Tỉnh táo hơn, hắn hiểu rằng nhờ có cơn mưa ban nãy, cơn mưa đêm rằm tháng bảy mà hắn có thể tỉnh lại, nếu chậm hơn chút nữa, có lẽ hắn không thể sống.
Lại có tiếng chuông, leng keng, leng keng, leng keng.
Gió mạnh.
Sau một hồi cố sức. Hắn chỉ cách miệng hố chừng nửa cánh tay. Vì hố đầy ngập xác nên hắn có thể bò lên được miệng.
Lại có tiếng chuông, leng keng, leng keng, leng keng.
Gió mạnh dữ dội, cây cối


XtGem Forum catalog