
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341878
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1878 lượt.
̣c lần đầu tiên trên sân chính là vào cái buổi chiều ngày hôm ấy.
Thực ra Ngọc tìm hiểu nghe ngóng cũng có chút cảm tình với Quyết, vì hiếm có người nào có đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt Lân, chứ đừng nói cho hắn một cú trời giáng thì đúng là chuyện hiếm có trên đời. Thế nhưng, vì thân đang ở trong đầm rồng, lại chưa biết ý đồ đối phương ra sao, nên đành phải ra tay trước tranh ưu.
Muốn biết mọi chuyện ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.
Hồi thứ tám: HỔ THIỆT NHÂN BÌ
Lại nói đên Quyêt và Ngọc đang ở trong phòng. Lúc này, Ngọc đưa lia dao một đường, cắt đứt dây thừng trên người Quyết. Đoạn, Quyết nói:
– Nếu cô nói như vậy thì nhiều khả năng là người hóa hổ trong căn phòng kia là em cô rồi. Tên phù thủy này thực là ác độc.
Ngọc nghẹn ngào nói:
– Nếu chuyện đó có thực thì tôi không biết phải làm thế nào đây.
Quyết đáp:
– Bây giờ em cô đã trốn được rồi, nhưng không biết lưu lạc ở nơi nào, điều này có lẽ tôi phải hỏi một người xem nên ra sao.
Nói đoạn, cả hai trầm ngâm một lúc lâu, Quyết cũng không biết nói gì nữa. Chợt bên ngoài có tiếng hú dài. Hai người giật mình, e rằng có biến. Ngọc suỵt Quyết một tiếng rồi bước ra khe cửa nghe ngóng. Nhưng ở trong phòng của Ngọc không nhìn được toàn bộ khoảng sân lớn trước nhà. Quyết bèn bàn với Ngọc đến chỗ khe cửa lúc nãy mà nhìn trộm vào. Ngọc khen là phải lắm.
Nói đoạn, Quyết ghé mắt ra sân quan sát, nào ngờ, thấy Tiến bê ghế ra sân ngồi uống trà. Cả hai sợ lẻn ra sẽ bị hắn phát hiện, vậy nên nhất thời cùng nhìn Tiến, chờ hắn đi vào.
Đột nhiên đằng sau hai người có tiếng động rất khẽ. Ban đầu, hai người xem Tiến điều binh nên không để ý. Nhưng dần già, tiếng động này làm Quyết chú ý. Hắn quay lại phía sau, nhìn một lượt. Hắn chẳng thấy điều gì bất thường, bèn tiếp tục nhìn về phía Tiến.
Nhưng rõ ràng có những tiếng động rất khẽ khàng. Đó như là một tiếng trở mình của một người đang ngủ. Trong căn phòng tối đen ánh trăng bên ngoài rọi vào phòng tạo nên một không khí tĩnh mịch.
Lại một tiếng động.
Đột nhiên, cánh cửa hé mở. Ngay ở cửa tủ, có một vật đen sì ló ra. Dưới ánh trăng với một màu trắng nhợt nhạt, vật đó càng trở nên đen đúa hơn.
Khi cánh tủ mở ra, có thể nghe rõ được tiếng thở nhẹ nhàng nhưng gấp gáp, như thế vật đó đang cố gắng thở không ra tiếng, nhưng càng có gắng thở nhẹ thì càng thiếu không khí vậy nên nhịp thở gấp gáp dần. Mặc dù tiếng thở rõ hơn nhưng lúc này cả hai người đều đang chăm chú xem xét hành động của Tiến nên nhất thời không nhận ra.
Chỉ trong chốc lát, vật trong tủ xuất hiện trong căn phòng, bóng đen này cao đến mười thước. Cái bóng đó đứng sững ở giữa nhà một vài khắc. Rồi nó chậm rãi tiến về phía hai người, từng bước, từng bước một, cực kỳ rón rén, cẩn trọng.
Lại nói đến cái bóng đen kia cứ từ từ tiến đến sát gần hai người. Nó di chuyển cực kỳ êm ái, như thể con mèo rình mồi trong đêm, tuyệt nhiên bước chân không phát ra tiếng động nào.
Khi ấy, bóng đen chỉ cánh hai người một tầm với tay, đột nhiên nó đưa hai tay ra, chụp lấy miệng của Quyết và Ngọc, cùng một lúc kéo về bên mình.
Đang tập trung tinh thần cao độ, đột nhiên Quyết thấy miệng mình bị bịt chặt bởi một vật ấp áp mà mạnh mẽ, một luồng kình lực kéo mạnh hắn về phía sau. Hắn giật mình kinh hãi. Nhưng trong khoảnh khắc, hắn nhận ra cái mùi của bóng đen. Đó là một mùi hôi thối đến lợm tởm.
Đó chính là mùi của bóng đen nửa người nửa thú hắn thấy trong căn nhà lớn.
Vì bóng đen chộp cả hai người cùng lúc nên Ngọc cũng ở vào tình thế như vậy, nhưng vốn là con nhà võ, Ngọc không thể quay đầu lại được vì đã bị cánh tay to lớn kia bịt chặt, nhưng trong khoảnh khắc nguy nan, theo phản xạ, cô đã cùng lúc phóng con dao vốn lúc nãy đã dùng để đe dọa Quyết ra. Một đường dao này, vừa nhanh vừa chuẩn, hướng đến yết hầu đối phương. Nếu bóng đen trúng phải dao này, thì thực là không khác gì con lợn con chó bị chọc tiết, lập tức chảy máu đến chết.
Quyết lập tức dang tay ra, đẩy mạnh vào bàn tay Ngọc, thành ra nhát đâm của Ngọc bị chệch ra mấy tấc, đường dao chỉ cách cổ bóng đen mấy ly.
Ngọc chưa hiểu được rằng bóng đen kia có thể chính là em trai mình, vì thế, dao vừa đâm hụt đã tấn công một lần nữa, lần này, cô gập chỏ lại, mũi chỏ như một mũi tên, cắm thẳng vào sườn bóng đen. Bởi đây là lúc sinh tử nên đòn Ngọc ra cực kỳ hiểm ác, dùng đến toàn lực của cơ thể. Quyết đứng ngay bên cạnh, nhưng không ngờ Ngọc chuyển đòn nhanh đến thế, thì một gã ăn mày làm sao ngăn cản được con gái nhà danh gia võ học?
Bóng đen trúng ngay đòn này, hai tay lỏng ra một chút. Ngọc thuận thế, ngay lập tức xoay người, tống thêm một đòn đá vào bụng làm bóng đen kia lảo đảo lùi về sau. Nguyên là lúc đầu khi bị địch không chế từ phía sau, mà lại trong tình thế ở trong nhà kẻ thù,