XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 1341870

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1870 lượt.

Ngọc đành phải xuất một dao hiểm độc để nhằm giữ mạng mình trước hết. Đòn trỏ thứ hai là thuận thế mà đánh theo. Nhưng cú đá cuối cùng thì rất tỉnh táo minh mẫn, vì một là đối phương đã mất sự không chế mình, hai là việc dùng hung khí với người biết võ phải hết sức cẩn thận không thì giết oan người.

Lúc này, Ngọc đứng đối diện với bóng đen. Ngọc thấy bóng đen to lớn trước mặt mình có hình hài của một con hổ, so với hôm qua Quyết thấy, con vật hôm nay khó mà nhận ra là người. Nó có một lớp lông vằn mà dày, mặt mũi lông lá đã phủ kín, hai khóm râu ở hai bên so với hôm qua đã thấy dài hơn ra. Phía đỉnh đầu của con vật, lông hổ và tóc người đan lẫn nhau, khi đen mượt, khi thì vàng vện nhìn thực kinh tởm. Hai tai của nó vẫn còn nằm ngang với mắt, giống như con người, chưa xuất hiện ở phía đỉnh đầu như hổ. Bấy giờ, duy chỉ có đôi mắt của nó là còn nhận ra của con người, nhưng lông mày đã rụng hết, bao quanh là lông lá dày đặc, thành ra nhìn ánh mắt thật đáng sợ

Con vật lúc này vẫn còn đứng thẳng, hai chân sau đã hóa hổ gần hết thế nên nó có thể đi lại thực nhẹ nhàng, chỉ có đôi chân trước vẫn còn những ngón dài nhưng lông lá đã mọc trên từng ngón, mà vuốt thì đã dài lắm rồi, hiển nhiên, mười phần con người, nay đã mất đến tám chín. Con vật lúc này chỉ đứng im. Quyết thì thầm với Ngọc:

– Có thể là em cô đấy, nó không có ý tấn công chúng ta, nó chỉ muốn chúng ta không hoảng hồn mà la lớn lên, bởi vậy nó mới bịt miệng, nếu không thì chỉ một cú tát của nó, có lẽ chúng ra đã thành “hổ trành”[1'> rồi.

Nói đoạn Quyết thấy hơi hối hận vì đã coi em Ngọc như một con hổ thực sự.

Ngọc lúc nãy xuất đến ba chiêu liền mà cũng chưa nhìn rõ được đối thủ. Bây giờ cô nhìn thấy cái vật nửa người nửa thú thế này, thì đã hiểu được ngay câu chuyện, lại thêm Quyết nói như thế nữa thì lại càng nắm rõ tình hình.Có điều, cách đây chưa đến nửa tháng, hai chị em Ngọc vẫn còn quấn quít chơi đùa với nhau, mà giờ đây, thấy cái hình hài gớm ghiếc to lớn này, Ngọc không thể tin được đó là em mình, đứng chết trân trong một giây lát rồi ôm miệng khóc nức nở.

Con vật dường như hiểu chị mình đau đớn lắm, trên mặt đất dưới chân nó, nhờ có ánh trăng mà Quyết nhận thấy rõ hai giọt nước nhỏ xuống nền nhà. Con vật cũng đang khóc.

Ngọc khóc một hồi rất lâu, con vật cũng đứng lặng đi một hồi rất lâu. Quyết đứng bên cạnh cũng không biết làm thế nào, mà nói gì với hai chị em cũng không được, hắn đành quay ra theo dõi tên Tiến.

Bấy giờ, con vật tiến đến bên Ngọc. Ngọc thương em quá, gục đầu vào lòng em mà khóc. Con vật cũng khóc. Hai chị em lại nức nở một hồi lâu.

Bấy giờ con thú cất tiếng nói, giọng của nó tuy vẫn có thể nghe được tiếng người, nhưng trong thanh âm đã có đến sáu phần gầm gừ của thú, thành ra nói được cũng rất là khó khăn, câu chuyện cũng bị đứt đoạn nhiều chỗ vì giọng khó nghe quá.

Thì ra sau khi Hiếu (hay là con hổ trước mặt Ngọc bây giờ) sau khi bị Tiến bắt đi thì được hắn đưa lên rất cao trong không trung, là để tránh bị phát hiện. Lúc đó gió rất to, nên Hiếu cũng không thể mở mắt ra nhìn được, đành phải nhắm mắt lại.

Được chừng một tuần hương thì thấy gió thổi nhỏ dần, rồi dường như hết hẳn, Hiếu mở được mắt ra thì thấy mình đang được đáp xuống một dinh thự rất lớn, đó chính nơi mà hai chị em đang sống đây. Lúc này Tiến đưa một cây nhang đang cháy lên mặt Hiếu, Hiếu ngửi thấy mùi hương này, lập tức mê man bất tỉnh, không biết gì nữa.

Chẳng biết bao lâu sau thì Hiếu tỉnh dậy. Cậu bé thấy mình đang ở trong một nơi tối tăm ẩm thấp, không nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh. Trong lòng cực kỳ sợ hãi, cậu bé vùng dậy định bỏ chạy thì bị không thể cử động được. Thì ra cậu bé đã bị xích rất kỹ.

Hiếu hoảng hốt định kêu lên thì lại phát hiện thấy miệng mình không sao mở ra được. Khi đưa tay lên sờ, cậu mới biết hai hàm răng mình bị người ta dùng một chất gì đó dính chặt lại với nhau, thành ra không thể kêu cứu được. Trong miệng Hiếu lúc này còn có hai cái túi bằng vải nhỏ, hình như cũng được gắn chặt với răng. Một túi đựng một củ sâm còn một túi đựng một thứ rễ cây gì đó. Cậu bé kinh hoàng, cào cấu mãi nơi miệng cho đến rách cả môi, lợi mà không thể nào cạy ra được. Tình trạng lúc đó, quả thực tuyệt vọng.

Một thời gian rất lâu sau, Hiếu lại thấy cái bóng đen cao gầy mắt sáng hôm nọ bắt về thêm một người. Người này lúc đó hoàn toàn bất tỉnh. Nhưng hắn không bị xích mà bị Tiến nhốt vào một cái chuồng. Ngay cả miệng của hắn cũng không bị gắn keo, thành ra khi tỉnh dậy, hắn kêu gào rất thảm thiết.

Qua một thời gian rất lâu nữa, Tiến lại mang về thêm một người. Rồi sau đó lại thêm một người nữa. Đến khi hai ba chục cái lồng sắt đều đầy người thì hắn mới dừng lại.

Những ngày này Tiến không phải cho Hiếu ăn. Vì có củ sâm trong miệng nên Hiếu tỉnh táo suốt cả ngày lẫn đêm, không lúc nào ngủ được, lại bị nhốt trong một không gian đông đúc những người bị nhốt như thế nên dần dần cảm thấy điên loạn.

Hiếu thấy mình nhiều lúc đầu óc không được minh mẫn nữa, n