pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Đại Nam Di Truyện – Tác Giả Phan Cuồng

Tác giả: Đang cập nhật

Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015

Lượt xem: 1341871

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1871 lượt.

hiều lúc bồn chồn, nhiều lúc thẫn thờ, nhiều lúc tim đập rất nhanh, trong lòng nóng như lửa đốt, nhiều lúc lại chỉ muốn đập phá điên cuồng. Những trạng thái tâm lý này đan xen nhau, không theo một thứ tự quy luật nào cả. Vốn dĩ, trời sinh cho con người giấc ngủ để giải tỏa những ưu phiền, lo lắng của cả một ngày dài vất vả, thế mà giờ đây, Hiếu không có ngày nào đươc thoát khỏi những tâm trạng thất thường ấy, lại bị xích trong âm thanh như thế, lại không được ngủ chút nào. Thực là khổ sở không biết kể thế nào cho hết.

Dần dần, tình trạng này trở nên cực kỳ nghiêm trọng, có rất nhiều lúc Hiếu không thể làm chủ được bản thân mình, cào cấu xuống nền đất hoặc vào cơ thể mình.

Hiếu có đôi lúc thấy trên đốt xương cụt dưới mông mình cực kỳ ngứa ngáy, phải gãi điên cuồng mà vẫn không hết ngứa. Dường như có một cục u lồi lên ngay ở đó.

Hai vật trong túi vải trong miệng Hiếu ngày càng nhỏ dần, rồi tan mất hẳn. Đến đúng khoảng thời gian đó, Tiến cầm đèn xuống xem xét. Thì ra gã đã điều chế để miếng sâm cũng như miếng ngải vừa đủ tan biến đi. Sau nhiều ngày ở trong tối tăm, đấy là lần đầu tiên Hiếu nhận ra, cơ thể mình đã được phủ một lớp lông mỏng. Lớp lông này tuy là mỏng nhưng đã mờ mờ hiện lên các vằn vện.

Hiếu hoảng hồn sờ lại cái xương cụt của mình, thì hắn thấy rõ, chẳng phải là cục u nào cả. Hắn thực sự đang mọc đuôi. Hiếu lại sờ lên mặt mình, thì thấy mặt mình cũng đã biến đổi rất nhiều. Hiển nhiên hình hài con người đã không còn nữa. Hắn kinh hãi la lên một tiếng.

Nào ngờ, bấy giờ bộ hàm của Hiếu đã là bộ hàm của một con hổ dũng mãnh, thứ keo kia không đủ sức dính chúng lại với nhau nữa, thành ra lúc này Hiếu há hẳn được mồm ra, đi cùng với việc ấy là một tiếng gầm cất lên ghê rợn.

Bấy giờ, Hiếu đã ngậm ngải được năm mươi ngày.

Tiến lúc bấy giờ đang đang cách Hiếu một khoảng. Hiếu điên cuồng tuyệt vọng vì nghe thấy tiếng gầm của mình, kinh hãi nhận ra mình đã là một con thú. Trong lúc tuyệt vọng, trút hết giận giữ vào Tiến. Hiếu bèn lao vào hắn, táp một cú.

Tiến lúc đó hơi bất cẩn vì không ngờ là cơ thể bé con của Hiếu bấy giờ lại to lớn như vậy, thành ra đứng quá gần. Hiếu táp sượt qua cánh tay hắn một chút, ngay lập tức máu chảy xối xả. Tiến cả kinh, lùi lại mấy bước rồi quay lưng bỏ đi.

Quyết nghe đến đây nghĩ thầm, tiếng gầm mà Hiếu kể chính là tiếng gầm hắn nghe thấy tối hôm đó. Điều này cũng giải thích vì sao Tiến máu me đầy ngừoi đứng ở cửa phòng Quyết để thôi miên hắn. Có lẽ hắn sợ Tiến nghe thấy thì lộ ra chuyện. Quyết nghĩ chắc nhờ có “soái vong” nên hắn không bị thôi miên chút nào. Còn việc hai cái túi vải cho vào miệng Hiếu, chắc chắn một túi là thứ “hóa hổ ngải”, còn một thứ khác là túi sâm chẳng qua là để người ngậm ngải không bị chết trong bốn mươi chín ngày kia mà thôi.

Lại nói chuyện mấy ngày sau khi bị Hiếu táp một cái, Tiến lại xuống căn hầm ấy, hắn phun thứ thuốc gì đó vào một cái chuồng làm người trong đó bất tình rồi lôi người trong lồng ra, lấy dao rạch một đường rất sâu trên cơ thể người đó, rồi vứt??? về phía Hiếu. Bấy giờ Hiếu đang biến thành hổ, hễ thấy mùi máu thì lồng lộn cấu xé, chỉ trong chốc lát, đã ăn sạch người này.

Thế là cứ từ ấy, cứ khoảng tầm một ngày, Tiến lại cho Hiếu ăn thịt một người. Rõ ràng là ngừoi được hắn mang xuống đây, chẳng có mục đích gì khác là “chăm” hổ.

Dần dần, Hiếu càng trở nên hung tợn, nhiều khi không cần phải dùng máu để dẫn dụ nữa, mà chỉ cần thấy người là đã muốn cắn xé. Tiến biết vậy, hắn bèn xích những con mồi lại, cũng chẳng cần bẩn tay, vấy máu nữa.

Hiếu những lúc tỉnh táo lại thấy thế, liền cố gắng tìm cách chống lại cơn thú tính, một mặt, cậu nhận thấy trước khi trở nên điên loạn, thường có một vài khắc vẫn tỉnh táo nhưng cơ thể thì mạnh mẽ vô cùng, thành ra, Hiếu tận dụng những lúc đó mà giằng mạnh về một phía, làm cho một sợi xích yếu dần. Đến hôm Quyết xuống Hiếu đang cố gắng ngăn việc ăn sống người bị xích kia. Nào ngờ người này sợ hãi quá, thành ra cắm đầu bỏ chạy, bị dây xích kéo lại nên ngã chảy máu ở đâu đó, đến đây, Hiếu không kìm được, ăn thịt luôn người đó. Ăn xong, Hiếu quay sang lại thấy Quyết bị chảy máu tay, thành ra lại lao vào. Vừa vặn lúc đó, sợi xích bị bung ra, thành ra mới có cuộc rượt đuổi trong hầm tối.

Nghe em kể một lượt từ đầu đến cuối những chuyện kinh hoàng khó tưởng tượng như thế, Ngọc không kìm được nước mắt, nấc lên một tiếng thực lớn, khó nức nở. Quyết quay mặt đi, không nỡ nhìn cảnh tượng thương tâm như thế.

Bỗng Quyết nghe một tiếng “Á” của Ngọc. Hắn quay người lại thì thấy trên lưng Ngọc, áo đã rách một mảng, trên lưng hộ rõ một mảng xước lớn trên da thịt, như thể vừa bị kéo lê trên mặt đường.

Thì ra hai chị em khóc lóc một hồi thì con vật kia theo thói quen nhà hổ mà âu yếm liếm vào lưng chị một cái. Nào ngờ lưỡi hổ có rất nhiều gai nhọn tua tủa, những cái gai này chính là vật giúp hổ có thể uống nước, khi con hổ liếm nước thì trên lớp gai này có một lớp nước vương trên đó nên con hổ hay con mèo lấy đó mà uống vào