
Chuyện có thật 100 % không hề gió máy …
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341863
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1863 lượt.
hông biết từ lúc nào, Quyết và người kia đã biến mất. Hoàn cảnh của cô bây giờ cũng ghê rợn chẳng kém gì hoàn cảnh khi nãy, đột nhiên một mình mình đứng giữa rừng thiêng nước độc, lại ngay cạnh một cỗ quan tài được bật nắp, dù là người can đảm đến đâu, cũng không tránh khỏi việc sợ ma nhát quỷ.
Ngọc vừa qua một lần thập tử nhất sinh, nhất thời nghĩ mình bị hoa mắt chăng, bèn nhắm mắt lại, dụi một hồi rồi mới mở ra. Kỳ lạ thay, lúc này cả Quyết và người kia đều xuất hiện trước mặt nàng???.
Bây giờ cả Quyết và Ngọc mới nhìn rõ người đứng bên cạnh ngôi mộ. Đó là một thanh niên trạc mười sáu mười bảy, người thấp nhưng rất béo, hắn có khuôn mặt tròn xoe, nhìn khuôn mặt lúc nào cũng như muốn cười. Bấy giờ hắn đang mân mê cái vật mà Quyết nắm phải lúc nãy, chính là bàn tay người chết. Vừa ngắm nghía, hắn vừa lẩm bẩm:
– Công hiệu thật, công hiệu thật!
Ngọc đang không hiểu gì cả thì Quyết hỏi:
– Ngươi đi ăn trộm mộ của người ta phải không?
Tên béo đáp:
– Nhìn cũng thấy mà, có gì mà phải hỏi?
Quyết lại hỏi:
– Nhưng ngôi mộ này xem ra không có nhiều đồ tùy táng cho lắm, ngươi đào nhầm mộ rồi.
Tên béo lại nói:
– Ta không cần đồ tùy táng. Nếu chỉ vì đi ăn cắp mấy thứ vớ vẩn đó thì ban nãy chẳng phải đã mất mạng rồi sao? Lần này đi thật đáng công, hà hà…
Quyết hiểu ra liền nói:
– Người trong mộ có phải bị sét đánh phải không?
Tên béo đáp:
– Đoán đúng rồi, nếu không nhờ cái bàn tay người bị sét đánh này khiến cho chúng ta trở thành vô hình trước con hổ, thì chúng ta đã sớm làm mồi cho nó rồi.
Nguyên là, dân gian truyền miệng nhau rằng nếu lấy được bàn tay của những người bị sét đánh mà chế làm bùa hộ thân thì sẽ gặp rất nhiều may mắn, thậm chí đối với người bị sét đánh cháy rụi từ đầu đến chân thành than thì bàn tay đó càng quý hơn nữa, có thể khiến cho người ta tàng hình. Đó là lý do vì sao gia đình nào có người nhà chết do sét đánh thường phải rất cẩn thận canh chừng nếu không sẽ bị trộm đào mất xác hoặc chặt mất cánh tay người chết để làm bùa. Ban nãy, khi tên béo cầm bàn tay sét đánh thì chỉ có Quyết nhìn thấy, còn thực ra Ngọc chỉ thấy được tên béo khi hắn nắm lấy tay mình. Lúc nàng vừa buông tay tên béo này ra thì thấy hai người Quyết và tên béo biến mất là vì như thế, đến sau đó thì tên béo bỏ bàn tay xuống thì Ngọc mới thấy được cả hai. Kể lại thì dài dòng nhưng diễn biễn thì chỉ trong chốc lát mà thôi.
Những chuyện đồn đại về uy lực của những bàn tay sét đánh này rất phổ biến trong dân gian nhưng cả hai người Quyết và Ngọc đều chưa gặp bao giờ, đến hôm nay mới được thấy tận mắt người ta đào trộm mộ để lấy xác.
Tên béo lúc này nói:
– Cái lão già bị cháy thành than nằm kia vốn là xã trưởng, gia đình cũng giàu có lắm, bị sét đánh chết ngay gần sân đình. Mà cứ khi nào có người chết vì sét đánh thì y như rằng con cái phải canh giữ, trông nom đến trăm ngày mới thôi. Cái nhà này thực cũng gian manh quỷ quyệt, nghĩ ra cái trò chôn một cái quan tài giả, lại còn cử người trông coi, cái xác thực sự thì được lén chôn trong rừng thế này. Ta mới đầu cũng tưởng là chôn ở gần làng, nên ngày đêm theo dõi. Có điều, lại để tin lọt ra ngoài, ta biết được mới theo dõi thằng con cả, thành ra mới biết được chỗ này.
Quyết và Ngọc nghe thì biết ngay tên này không phải người lương thiện, có điều cũng vừa nhờ hắn mà thoát chết, chứ nếu cứ theo tình thế lúc nãy thì cũng đã chết mất rồi.
Quyết nói:
– Dù sao, cũng phải cám ơn người đã cứu chúng ta.
Tên béo nói:
– Cái gì mà dù sao với không dù sao? Chắc ngươi coi thường ta vì ta đào trộm mộ nhà người ta chứ gì?
Quyết lại nói:
– Đào trộm mộ là việc không nên. Chúng ta chôn cất người đã khuất lại cho phải lẽ.
Tên béo nói:
– Ta thích thì ăn trộm, có gì mà phải với không phải. Ngươi xem ra không phải học trò mà nói như mấy tên nho sinh hủ lậu. Nhưng mà cũng phải chôn cái thằng cha này lại, không thì cũng thất đức thật.
Thế là ba người cùng nhau chôn cái xác kia lại đàng hoàng tử tế. Lại nhờ Quyết là người có tay nghề nên làm đâu đó cẩn thận sạch sẽ, tên béo thì khỏe mạnh nhanh nhẹn nên chỉ một chốc lát đã xong việc.
Bấy giờ, tên béo mới nói:
– Ta tên Đàn, người làng Đông Hồ. Nhà mấy đời liền làm nghề mổ lợn, đến đời ta thì nảy nòi ra cái việc đi ăn trộm mộ người ta. Ngươi tên gì vậy? Thấy ngươi có vẻ rất thạo việc chôn cất người chết đấy.
Quyết đáp:
– Tôi tên Quyết, người trấn Sơn Tây. Nhà tôi làm nghề khâm liệm nên mới biết sơ qua việc chôn cất người.
Tên béo lùn đáp:
– Thì ra là thế. Có điều ngươi thì giúp chôn người, ta thì giúp đào người ta lên, thật là một sự hội ngộ nực cười.
Nói đoạn hắn quay sang Ngọc:
– Còn cô em, cô em tên gì?
Ngọc đáp:
– Ngọc.
Tên béo cười hi hi nói:
– Á à, con cháu hai bà Trưng, thứ dữ đây.
Quyết nói:
–