
Những bóng ma trên đường Hoàng Hoa Thám
Tác giả: Đang cập nhật
Ngày cập nhật: 00:18 17/12/2015
Lượt xem: 1341865
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1865 lượt.
/p>
Ngọc nói:
– Vậy ta cứ về xem tình hình ra sao rồi tính. Ta thu được của thằng vô lại kia đôi bàn tay này cũng thực hay, có dịp dùng đến rồi.
Quyết đáp:
– Lấy đi một phần thi thể của người khác, thực là không được hay lắm. Nhưng có lẽ cũng phải dùng đến thôi.
Bấy giờ có tiếng nói:
– Các người nói chuyện gì mà ma với quỷ, vong với hổ thế? Xem chừng có chuyện ly kỳ rồi đây. Ta phải tham gia cùng các ngươi mới được.
Cả hai quay ra thì đó chính là Đàn. Hắn sau khi được Ngọc trị cho thì nhanh chóng hết đau, lại ăn nói hoạt bát như thường. Đàn tuy là vừa bị Ngọc đánh trật khớp tay, lại phải dâng bảo vật ao ước bấy lâu cho Ngọc, tuy trong lòng cũng tiếc nuối lắm, nhưng cũng không để bụng lâu, tính hắn vốn cũng phóng khoáng, lại hiếu kỳ, thích sự kỳ dị, nên nghe thấy những chuyện phù thủy với hồn ma, liền muốn tham dự ngay để mở rộng tầm mắt.
Ngọc nhếch mép:
– Thứ như ngươi, bọn ta không cần giúp.
Đàn ba hoa:
– Cô em cậy có chút võ công mà coi thường người khác ư. Phải biết rằng chí khí anh hùng còn quan trọng hơn tài nghệ nhiều. Như ta đây, thà chết chứ không thể thấy chết mà không cứu.
Quyết nói thầm với Ngọc:
– Tôi xem ra, hắn cũng không phải người xấu, chỉ là nói hơi nhiều. Hơn nữa chúng ta hai người hành động, nếu có gì bất trắc thì cũng cần có người ở bên ngoài ứng cứu.
Ngọc không nói gì, nàng thầm nghĩ, nếu chỉ có một người hành động thì thực không ổn thỏa, vì bản thân nàng tuy có đôi chút võ công nhưng không có chút kiến thức nào về huyền thuật, chỉ sợ chết mà không hiểu vì sao mình bỏ mạng. Quyết thì thân thể gầy gò ốm yếu, không có cách gì tự vệ, nếu đi ăn trộm một mình cũng không ổn. Hay nhất là cả hai cùng đi, phối hợp, hỗ trợ nhau thì khả năng sống sót cao hơn cả. Nếu để tên Đàn này ở ngoài cảnh giới rõ ràng là có lợi hơn một chút. Nếu cùng hắn ăn trộm thì cũng là thêm một phần cơ hội thoát thân nếu gặp hiểm nguy. Chỉ có điều là có tin được con người này hay không mà thôi.
Đang lúc Ngọc lưỡng lự như thế, đột nhiên đằng sau ba người một tiếng động vang lên, nghe đánh “sột” một tiếng.
Cả ba cùng không hẹn mà nhìn nhau sợ hãi, không biết tiếng động kia vì sao mà phát ra, nhưng xem như tình thế bây giờ thì rất có khả năng con hổ lại quay lại một lần nữa, vì vừa rồi hai người Ngọc và Đàn đấu với nhau, rồi lại lại bàn bạc kế hoạch sắp tới nên nhất thời lơ đãng, mất cảnh giác.
Ngọc hốt hoảng thò tay vào trong cái túi đen lôi ra hai bàn tay, mỗi tay nàng cầm lấy một cái, Quyết và Đàn cũng ăn ý, mỗi người cầm một bên tay nàng, cả ba cùng đứng rất gần nhau, trong lòng cực kỳ kinh hãi, chỉ sợ lần này bùa không hiệu nghiệm thì uổng mạng, lại tự trách mình thật bất cẩn, trong lúc hiểm nguy như thế mà vẫn làm những chuyện không đâu.
Bấy giờ đã qua trung thu, trời bắt đầu trở nên khô hanh. Từng cơn gió thổi nhẹ trong đêm làm đung đưa những cành lá, dưới ánh đèn dầu của Đàn vẫn để bên mộ, những bóng lá cứ lắc lư làm người ta không khỏi sởn gai ốc. Cả ba người nín thở quan sát một lượt, vẫn không thấy có tiếng động gì khác lạ nữa. Nhưng phải biết là loài hổ là loại động vật rình bắt, săn mồi rất tài tình, bây giờ mà nhúc nhích, không khéo con hổ thấy không khí động, không cần phải nhìn mà chỉ ngửi thôi cũng thấy hơi người. Giả mà nói nhắm mắt vồ một cái, thì chắc không được toàn thây.
Nguyên là cả ba người đều không biết tính chất của loại bùa làm từ tay người bị sét đánh rất linh diệu. Nguyên sét là hiện tượng kỳ dị trong thế gian, mà đánh vào một người, thì cơ thể đó, sau khi bị chết đi, có tính chất hộ vệ thân thể rất mạnh mẽ, gặp mãnh thú thì không phải chỉ không nhìn thấy, mà ngay cả đánh hơi, chúng cũng không làm được điều đó. Việc sét đánh vào người cũng có mấy loại, có người bị sét đánh mà không chết, lại có người bị đánh chết nhưng chỉ cháy một phần, có người bị sét đánh đến toàn bộ thân thể cháy thành than. Chính loại thi thể cháy thành than này mới có tác dụng cực quý trong việc chế làm bùa hộ thân. Bởi vậy nên về cơ bản, ba người nắm chặt tay nhau, trong người có bùa hộ thân, thì hoàn toàn an toàn.
Có điều chính vì cả ba đều không hiểu nên cảm thấy trong lòng cực kỳ căng thẳng lo sợ, lặng lẽ quan sát xung quanh. Tuy là họ không thấy gì, nhưnh nhất thời cũng chưa dám nhất loạt bỏ tay ra khỏi bùa.
Âm thanh phát ra thực ma quái, đó là tiếng lục đục giống như tiếng va chạm của gỗ với vật gì khác. Một lúc sau, tiếng động lại thay đổi, nó giống như tiếng móng tay cạo vào cửa gỗ.
Rạo rạo… Rạo rạo… Rạo rạo…
Chợt Đàn thốt lên:
– Trời… trời… ơi!
Cả Ngọc và Quyết cùng gắt lên:
– Chuyện gì vậy? Nói khẽ thôi!
Đàn lại lắp bắp:
– Tiếng động… phát ra… từ đó…
Cả hai lại hướng mắt về phía ngôi mộ. Ở phía đó, dưới ánh đèn dầu, cả ba đều nhìn rất rõ, ngôi mộ ba người vừa mới đắp cao đến hai xích[2'> vẫn nằm im lìm nơi đó. Nhưng đúng là những tiếng động cứ tuần tự phát ra từ phía ấy, thanh âm đục ngàu, từn