
Tác giả: Thương Thái Vi
Ngày cập nhật: 03:15 22/12/2015
Lượt xem: 134923
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/923 lượt.
ió cát. Một giọng hát trong trẻo không biết từ ô cửa nào đó vang vọng khắp không gian:
“Anh hãy đưa tay,
Để em nắm lấy,
Đi qua sa mạc hoang vắng,
Tìm kiếm ốc đảo khao khát bấy lâu...”
Năm lớp 12 đáng sợ cuối cùng cũng đã tới.
Bất kể bọn trẻ vừa tham gia “nghi thức trở thành người lớn” có muốn hay không, đều phải chấp nhận cuộc thử thách đầu tiên sau khi “trở thành người lớn”, đó là kỳ thi đại học. Mà phương thức chấp nhận chính là vùi đầu vào sách vở, học, học và học theo kiểu nhồi vịt.
Trường đại học mở rộng cửa chào đón, nhưng trong mười học sinh chỉ một người có thể bước qua. Để khiến mình vượt trội trong “thiên binh vạn mã”, trở thành người có thể vượt qua “cầu độc mộc”, mỗi học sinh đều cố gắng hết sức, ngày đêm học tập. Hơn nữa, chúng còn âm thầm đọ sức, chỉ sợ bạn khác chăm chỉ hơn mình, một ngày nào đó sẽ vượt qua mình. Thế giới này vốn là một vũ đài cạnh tranh quyết liệt, chỗ nào cũng tranh giành, cấu xé lẫn nhau. Chỉ là kẻ mạnh, bạn mới có cơ hội giành chiến thắng, kẻ yếu sẽ bị đào thải. Đây là quy tắc bất biến của nhân loại từ thời xa xưa.
Nhà trường tăng thêm giờ tự học buổi tối, bắt đầu lúc sáu giờ tối, mỗi ngày hai tiết. Tiết thứ nhất thầy giáo giảng bài, tiết thứ hai làm bài kiểm tra hoặc tự ôn tập. Không một ai than vãn, vì đây là chuyện sớm muộn gì cũng xảy ra, nếu không tổ chức giờ tự học buổi tối, sẽ có không ít phụ huynh kêu ca, phàn nàn nhà trường.
Liễu Địch và thầy Chương tất nhiên cũng bị cuốn vào cơn lốc tự học. Lúc đầu, nhà trường sợ thầy Chương không gánh nổi nhiệm vụ dạy học nặng nề, có ý định đổi giáo viên khác cho lớp Liễu Địch. Nào ngờ ý định này bị học sinh phản đối kịch liệt. Cả lớp ký tên vào thư đề nghị để Liễu Địch nộp cho hiệu trưởng Cao và cô chủ nhiệm. Với tư cách đại diện cho lớp 1, Liễu Địch chỉ nói: “Thầy Chương gặp khó khăn trong công việc, em có thể gánh vác giúp thầy, ở bên cạnh thầy, không người nào có thể thay thế vị trí của em. Trong lòng chúng em, cũng không ai có thể thay thế vị trí của thầy Chương.”
Buổi liên hoan kéo dài đến tận hai giờ chiều mới kết thúc. Các bạn học vẫn chưa thỏa mãn, lớp trưởng đột nhiên hét lớn: “Karaoke! Ai muốn đi KTV nào?”
Lập tức có người cất giọng khe khẽ: “Học sinh cấp ba không được phép đi KTV.” Người vừa lên tiếng chính là Liễu Địch.
“Sợ đếch gì nào?” Lớp trưởng văng một câu. “Chúng ta nín nhịn ba năm rồi, chỉ một ngày hôm nay, còn kiêng kỵ gì chứ? Hơn nữa KTV đâu phải là nơi bẩn thỉu, nhơ nhớp. Chúng ta chỉ đến đó tụ tập liên hoan thôi mà. Ai muốn đi cùng tớ? Xảy ra chuyện, tớ sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.”
Ngay lập tức có hơn hai mươi người đứng về phía lớp trưởng. Liễu Địch đưa mắt quan sát, phần lớn đều là những bạn có thành tích học tập không tồi. Các bạn đó có lẽ càng cảm thấy bị gò ép, cần giải tỏa áp lực hơn những người khác.
“Liễu Địch, cậu có đi không?” Lớp trưởng hỏi cô.
“Tớ...” Liễu Địch ngập ngừng nhìn về phía ô cửa sổ nhỏ ở tầng bốn của tòa nhà phía bắc.
“Thầy Chương phải không?” Lớp trưởng đọc ra tâm tư của cô, cậu ta nói một câu giải quyết mọi vướng mắc: “Bây giờ mới hai giờ chiều. Năm giờ chắc chắn chúng ta quay về rồi, không làm nhỡ việc của cậu.”
“Nhưng...” Liễu Địch vẫn không yên tâm. Tuyết rơi dày khiến cô nhìn không rõ ô cửa sổ nhỏ đó. Trông nó rất nhỏ bé và cô độc trong màn hoa tuyết trắng xóa.
Cậu lớp trưởng nhìn Liễu Địch chăm chú. Thiếu nữ trước mặt cậu dù khoác chiếc áo to xù nhưng vẫn lộ rõ vẻ đẹp ngời ngời. Lông mày thanh tú, bờ môi chúm chím, nước da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan, còn cả đôi mắt đen láy, trong veo, đầy mơ mộng, thể hiện vẻ ngây thơ và bình yên khó diễn tả. Một thiếu nữ thông minh, xinh xắn khiến nam sinh toàn trường rung động, vậy mà bình thường cô không thèm liếc bọn chúng, chỉ suốt ngày quanh quẩn bên thầy giáo mù. Lớp trưởng đột nhiên cảm thấy bất bình, nghiến răng, lên tiếng “kích động” mọi người: “Các bạn, Liễu Địch là bạn gái xinh đẹp nhất lớp ta, nhưng cậu ấy không bao giờ nể mặt các bạn nam chúng ta. Hôm nay, cậu ấy lại từ chối không tham gia buổi liên hoan của lớp. Chẳng lẽ nam sinh lớp 1 vô dụng đến vậy sao?”
Các bạn trong lớp lập tức ồn ào, huyên náo. Liễu Địch xua tay. “Được rồi, được rồi, tớ đi là được chứ gì? Tớ sợ các cậu rồi đấy.”
Thế là mọi người khoác vai nhau, đi tới một KTV ở gần trường. Lớp trưởng chọn phòng rộng nhất, căn phòng không có cửa sổ nên khi đóng cửa ra vào, bên trong tối om. Lớp trưởng có sáng kiến thắp vài cây nến, không khí lãng mạn và ấm áp lan tỏa khắp căn phòng. Đến lúc này các bạn mới hoàn toàn cảm thấy được tự do thư giãn.
Liễu Địch không hề biết trong lớp cô lại có nhiều nhân tài như vậy. Điệu nhảy “côn trùng ngủ gật” của Viên Hà rất tuyệt. Người cậu mềm dẻo như không xương. Nhảy điệu cuối cùng, cậu còn xoay vài vòng, được mọi người vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt.
Lớp trưởng hát tình ca rất hay. Hết Quay đầu, lại đến Thật ra em không hiểu lòng anh, Tình yêu mùa thu, Cám ơn tình yêu của em... Không biết cậu ta h