
Ông Xã, Chúng Ta Cùng Nhau Làm Ruộng Đi
Tác giả: Đản Đản
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341897
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1897 lượt.
, anh lạnh lùng hỏi.
Nói hết rồi, anh đi được chứ?!
Nhưng Đỗ San San chỉ nắm tay anh, không buông.
Lòng bàn tay có vật gì cứng cứng, anh cúi xuống.
Là một tấm thẻ.
Thẻ mở phòng khách sạn.
“Anh Lập Nhân, hay là, anh cho em mượn cơ thể mạnh khỏe của anh một đêm, mượn xong rồi, em hứa ngày mai chắc chắn anh sẽ nhận được điện thoại của ngân hàng! Như thế tình cảm của hai người, dưới sự bảo đảm của tiền bạc, chẳng phải ổn định sao?!”, Đỗ San San đề nghị giao dịch, cười rất kiều diễm, “Dù sao đối với đàn ông các anh, chuyện mua bán này chỉ lời mà không lỗ đó thôi!”
Liệu Diệu Trăn giật bạn trai cô ta, cô ta sẽ không để yên ổn!
Chỉ cần Bạch Lập Nhân mắc bẫy…
Đối với mối tình này, từ yêu sinh hận, Đỗ San San có cảm giác muốn phá hoại, hơn nữa cô ta muốn có được anh, sử dụng sức mạnh đánh đố anh!
Nếu như… anh chịu…
Tối nay, cô ta sẽ không khách sáo!
Nhìn gương mặt ngây thơ kia, anh không lạnh mà run.
Họ… thật sự đã từng quen biết ư?
Từng ngón từng ngón, trong vẻ mặt dần cứng đờ, sượng sùng của Đỗ San San, anh gỡ tay cô ta ra.
“Bạch Lập Nhân, anh!!!”, không biết điều hả?
Anh lại ngồi vào chỗ cũ, trong ánh mắt mừng rỡ của Đỗ San San, cô ta tưởng anh đã đổi ý.
Chỉ thấy anh lạnh nhạt xé vỏ khăn ướt để trên bàn, lau sạch từng ngón tay mới bị cô ta nắm lấy, với một vẻ mặt ghê tởm.
Sau đó, lịch sự ném khăn vào trong giỏ rác.
Khi Đỗ San San tái mét mặt, anh nhếch môi, “Tạm biệt.”
Không quay đầu lại, anh sải bước đi.
Vì có người đã tiêu tốn hết chút tình cũ duy nhất còn sót lại giữa họ.
Bỗng…
“Bạch Lập Nhân, anh đợi mà xem, tôi sẽ mua công ty của anh, bẻ gãy nó từng chút một!”, Đỗ San San điên cuồng gào thét sau lưng anh.
Anh lại sỉ nhục cô ta!
Trong tình huống này mà anh lại không quỳ xuống van xin, mà còn sỉ nhục lần nữa!
Ra khỏi quán cà phê.
Bỗng cảm thấy, thực ra nhìn kỹ, cho dù bị ô nhiễm nặng, thì bầu trời vẫn là màu xanh!
Lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Ở đâu thế?”, anh hối hận rồi, buổi trưa lại rảnh rỗi hẹn Đỗ San San ra không bằng đưa cô đi ăn chút gì ngon để bồi bổ.
Gần đây, cô vì anh mà đẩy xe lăn chạy khắp nơi, quá vất vả.
“Em đang…”, cô gái bên kia ấp úng.
“Em đang ở đâu?”, anh lập tức cảnh giác.
“Em đang ăn cơm với một vị trưởng phòng ngân hàng, xem có cơ hội không?”, suy nghĩ mấy giây sau, lần này cô trả lời rất lưu loát.
Phải không?
Anh nhíu mày.
“Hai người ở đâu? Anh cũng tới”, anh yêu cầu.
“Không cần, anh không thể tới!”, cô kêu lên.
Anh không thể tới?
“Liệu Diệu Trăn, em nghe đây, dù người em gặp là ai, đừng nhận lời bất cứ người nào làm những việc mà em không thực hiện được!”, anh cuống quýt nói.
Do cô chủ động hẹn Tiết Khiêm Quân, tranh thủ khi Bạch Lập Nhân có hẹn vào buổi trưa.
“Anh không ngờ, cơ thể em thế này mà đã bắt đầu đi làm”, vừa gặp nhau, trong mắt Tiết Khiêm Quân đã có một vẻ tiếc nuối và không đồng tình.
“Không đâu, em hồi phục rất nhanh, đi làm thì càng nhanh nhẹn hơn”, để chứng minh lời nói của mình là thật, cô còn đứng lên khỏi xe lăn, loạng choạng đi từng bước, cách xa bàn ăn mấy mét.
Gần đây cô vội vã muốn hồi phục nhanh, mà ngay cả đôi chân cô cũng rất cố gắng, mấy hôm nay cô đã buông tay thành công, tự đi được mấy bước.
Tuy tư thế đi khó coi tới không nỡ nhìn.
“Em nghĩ, anh nhất định đã biết Đỗ San San gần đây gây ra rất nhiều việc, bây giờ còn lấy một số lượng lớn nhân lực, tài lực để đối phó chúng em, bố cô ta có biết không?”
Cô chỉ nghĩ rằng có thể ra tay từ Chủ tịch tập đoàn Mông Âu, dù sao nếu thiếu đi sự cổ vũ của bố, Đỗ San San cũng sẽ chẳng có bản lĩnh gì.
“Sau khi hủy hôn ước, anh và bác Đỗ hiếm khi gặp nhau, hơn nữa anh nghĩ, ông ấy cũng không vui vẻ gì khi gặp anh”, khác với sự cuống quýt của cô, anh ta có sao nói vậy, thong thả ung dung, ấm áp điềm tĩnh.
Tuy rằng chuyện hủy hôn là do Đỗ San San nói ra trước, nhưng mọi người đều biết đã xảy ra chuyện gì.
Ông Đỗ lúc đó chắc không thể nín nhịn, rất giận dữ đối với anh ta và cả Diệu Diệu.
Đỗ San San sở dĩ có thể thuyết phục thành công bố mình, nhận được sự khích lệ của ông ta, chắc chắn là có liên quan tới chuyện này.
Có thể tưởng tượng được Đỗ San San đã kể về cô như một ả đàn bà cáo già và nham hiểm thế nào.
“Anh có thể giúp em hẹn Chủ tịch Đỗ được không, em có thể giải thích, lúc đó em không có ý phá hoại hôn nhân của hai người, nhảy lầu chẳng qua là sự cố thôi!”, Diệu Diệu cuống lên.
Sắc mặt anh ta đã có phần thay đổi.
Nhảy lầu chỉ là sự cố.
Từ khi tỉnh dậy trong bệnh viện tới nay, cô đã lặp lại câu đó vô số lần.
“Khi chia tay anh rồi, trước khi nhảy lầu, em đã bắt đầu tình yêu với Bạch Lập Nhân, tình cảm của bọn em rất tốt, nên làm sao lại rắp tâm phá hoại hôn lễ của hai người?”, nếu biết được mình đã vô tình đắc tội với ông Đỗ, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ là tham gia hôn lễ đó.
Im lặng, mãi lâu sau, anh ta mới lặng lẽ thở dài, “Diệu Diệu, em không giỏi nói dối.”
Bỗng