
Tác giả: Đản Đản
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341901
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1901 lượt.
dưng bị vạch trần, sắc mặt Diệu Diệu có chút ngượng ngập.
Quả thực cô và Bạch Lập Nhân không hề bắt đầu sớm như cô nói.
“Nếu anh cũng đã biết em không giỏi nói dối, vì sao lúc nào cũng không tin em, em thật sự không ngốc đến mức phá hoại lễ đính hôn hôm đó của hai người, mà đi nhảy lầu tự tử”, phản ứng của cô cũng rất nhanh.
Bị ăn mất một nước cờ, sắc mặt Tiết Khiêm Quân hơi đanh lại.
Khi cô tỉnh lại, đã hết lần này tới lần kia nói rõ, lần đầu, lần thứ hai, anh ta có thể xem như cô xấu hổ không dám thừa nhận, nhưng sau quá nhiều lần như vậy, làm sao anh ta còn vờ như không nghe, không thấy được nữa.
Hạ quyết tâm, Diệu Diệu nói tiếp, “Em và Bạch Lập Nhân đúng là không bắt đầu sớm như vậy, nhưng em nghĩ, lúc đó em thực sự đã có cảm giác với anh ấy.” Diệu Diệu cắn môi, quyết định nói hết những điều trong lòng, “Em thừa nhận em đã từng rất thích anh, nhưng cảm giác đó, khi anh quyết định đính hôn, anh đối với em mà nói, đã hoàn toàn là quá khứ rồi.” Cô là một thể mâu thuẫn giữa lý trí và tình cảm, cô có đạo đức quan rất nặng, lúc đó cô không thể nào thích một người đàn ông sắp thành chồng kẻ khác được nữa.
Đã hoàn toàn là quá khứ.
Vì lời cô nói mà Tiết Khiêm Quân hoàn toàn sững sờ.
“Em cũng không biết, cảm giác khác lạ đối với Bạch Lập Nhân bắt đầu từ khi nào, có lẽ là vì bị anh làm tổn thương nên mới chuyển dời tình cảm? Phụ nữ chẳng phải đều thế sao? Bị một người đàn ông làm tổn thương, nên rất dễ dàng yêu một người khác để an ủi trái tim mình?” Tuy rằng là giả thiết, nhưng cô cũng không chắc chắn, “Hoặc là, thực ra em đã thích anh ấy từ lâu, chỉ là, vẫn chưa nhận ra?”
Cô không chắc, cô không khẳng định, tình yêu luôn là thế, không có đầu mối, lúc đến luôn lạ kỳ, cô chỉ có thể chắc chắn rằng, sự rung động của cô đối với Bạch Lập Nhân đến rất nhanh.
“Em nhớ lúc đó em thất tình, lúc họp lớp, em nắm nhầm tay anh ấy, kéo ra ngoài”, nhớ đến quãng thời gian đó, không phải là tâm trạng đau buồn, ngược lại là sự ấm áp của anh dành cho cô, “Cách an ủi của anh ấy rất đặc biệt, rồi anh ấy thừa nhận từng có một khoảnh khắc rung động trước em, lúc đó tim em đập rất nhanh. Anh ấy bảo em hãy khóc đi, cuối cùng lúc em khóc đến run người trên vai anh ấy, em cảm thấy có anh ấy thật tốt.”
“Thậm chí lúc đó em còn nghĩ, nếu là anh ấy thì nhất định sẽ không làm tổn thương em như thế”, sở dĩ nói vậy không phải cố ý trách móc anh ta. Mà là thành thực nói ra tâm trạng lúc đó thôi.
Nhưng những lời ấy khiến Tiết Khiêm Quân nghe qua mà thấy nặng nề hơn hết thảy, tàn nhẫn hơn hết thảy, gương mặt thanh tú của anh ta dần dần tái nhợt.
“Tuy tính tình anh ấy không tốt, nhưng đối với người với việc, anh ấy thật sự rất nghiêm túc, thích là thích, ghét là nói ra, không cố ý ngụy trang bản thân để người xung quanh thấy lo lắng bất an.” Cô cũng là người đơn giản, nên cô cảm thấy mối tình này thật sự rất ổn.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng, Tiết Khiêm Quân không bao giờ có thể sống thẳng thắn như Bạch Lập Nhân, anh ta làm không được.
“Nói ra thì, không sợ anh chê cười, là em tỏ tình trước, theo đuổi anh ấy trước”, cô thành thật thừa nhận.
Lần đầu cô bị người ta chụp mũ là theo đuôi trước mà!
“Nhưng em tự tin rằng chúng em sẽ yêu mến nhau, không phải là đơn phương”, lúc hồn rời khỏi xác, Bạch Lập Nhân từng làm rất nhiều điều cho cô, mới khiến cô tự tin như vậy.
Tâm trạng Tiết Khiêm Quân càng nặng nề, vì lúc này trên gương mặt cô, có một vẻ gọi là hạnh phúc.
Rõ ràng như thế, không thể nhìn lầm.
“Từ sau khi hồn lìa khỏi xác, gần như không nghĩ ngợi nhiều, em luôn đi theo anh ấy. Vì có anh ấy, em sẽ thấy không sợ hãi, không cô đơn. Về sau có một cô gái khác gần gũi anh ấy, em liền khó chịu, giận dỗi, lúc đó em mới biết, em thật sự đã thích anh ấy, cảm giác đó đến vừa nhanh vừa mãnh liệt…” Cô không ngừng kiểm điểm mình, có phải vì thế mà cô mới đắc tội với Đỗ San San, làm liên lụy Bạch Lập Nhân không?
Nhưng cô không muốn buông tay.
“Xin lỗi, anh không muốn nghe nữa”, anh ta nhắm nghiền mắt, cắt ngang.
Cô ngớ người, thấy vẻ mặt kia có phần đau khổ.
“Em… không cố ý trả thù hay khoe khoang gì…”, cô bất an, giải thích.
“Anh biết”, chính vì biết nên mới có cảm giác đau khổ.
Nếu con người có thể sống mãi trong thế giới của mình, trong nhận thức của mình, thì hay biết mấy? Thế mà, anh ta lại quá lý trí, khả năng phân tích lại quá tốt. Tình cảm của cô, anh ta không muốn chấp nhận, nhưng lý trí mách bảo anh ta, mỗi một lời cô nói, mỗi một vẻ mặt của cô, đều là thật!
“Không thể cho anh thêm một cơ hội nào sao?”, anh ta chỉ có thể băn khoăn ở vấn đề này, “Mỗi một người đều có lúc phạm sai lầm, lẽ nào một lần sai là mãi mãi không thể quay đầu?” Anh ta chỉ mong có một cơ hội cạnh tranh công bằng.
Im lặng vài giây, rồi Diệu Diệu lắc đầu, “Không thể, không còn cơ hội nữa.”
Tim cô rất nhỏ, không thể chứa đựng cả hai người đàn ông.
Cô biết hiện giờ cô thẳng thắn như vậy là có phần tàn nhẫn, nhưng bất đắc dĩ phải hạ đao chém xuống, cứ kéo dài thì không tốt cho ai cả.
“Thực ra