
Thoát Không Khỏi Ôn Nhu Của Anh
Tác giả: ShiJin
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 1341173
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1173 lượt.
cố bất ngờ như thế khiến người ta khó mà tin được, cô chưa từng coi Dung Dung là chướng ngại vật giữa hai người, nhưng quên mất tính cách cố chấp quyết tuyệt của cô ta có thể làm những chuyện rất liều lĩnh. Nếu cô ta có thể dùng cái chết để làm Thẩm Mộ phải áy náy, thì cũng có thể dùng cái chết để giữ chân Thẩm Mộ.
Nhưng tại sao Thẩm Mộ không chọn cách khuyên giải cô ta? Tại sao khôngkhéo léo từ chối? Cùng cô ta nửa năm, trong lời nói đó có chứa hàm nghĩa, không còn đơn giản là tình cảm giữa những người bạn, loại ái muội mơ hồ được ẩn chứa trong đó lại càng thêm sinh động hơn nhiều.
Hứa Kha không muốn nghĩ nhiều, nhưng suy nghĩ của cô lại không thể như một con ngựa hoang đứt cương phi nước đại về nơi không nghĩ ngợi quá nhiều.
“Tiểu Kha, em cho anh nửa năm. Nếu nửa năm sau anh không quay về tìm em, vậy em hãy quên anh đi hoặc hận anh thật nhiều vào.”
Hứa Kha rất lâu sau cũng không nói gì, bên tai truyền đến tiếng ong ong nhức đầu. Anh làm sao có thể nói ra những lời như thế?
“Nửa năm sau nếu anh không quay về thì tức là đã cùng cô ấy đến suốt đời, phải không?” Hứa Kha khó khăn hỏi ra những lời này, cả người mềm nhũn không còn khí lực.
“Phải.” Giọng anh khàn đến mức khó nghe, nhưng Hứa Kha vẫn nghe được rất rõ từ này, chỉ cảm giác được một cơn đau đớn dâng lên trong lòng.
Thì ra cùng cô ta nửa năm, vẫn còn có một khả năng như thế nữa, tốt lắm, anh không hề lừa dối cô còn báo cho cô biết trước có thể có một khả năng như khiến, khiến cô hoàn toàn chết tâm.
“Thẩm Mộ, anh thực sự yêu em ư?”
“Ừ.”
“Nếu em không đồng ý yêu cầu của anh thì sao?”
“Anh đã chứng kiến cái chết của Hoắc Minh, không thể lại tiếp tục trải qua một lần như vậy nữa.”
“Được vậy em thành toàn cho anh. Anh khong cần lo tới thời gian nửa năm kia nữa, bắt đầu từ giây phút này anh có thể cùng với cô ấy được rồi.” Hứa Kha ngắt điện thoại, lúc này mới phát hiện nước mắt đã rơi đầy mặt.
Điện thoại lại đổ chuông, Hứa Kha ngơ ngác nhìn di động, mặc kệ nó đổ chuông, người trong điện thoại kia thực sự từ giờ phút này đã cách cô cả chân trời góc bể rồi.
Trên cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Doãn Vãn Thừa đẩy cửa ra kinh ngạc hỏi: “Tiểu Kha, sao cậu lại không nghe điện thoại đi? Tôi ở dưới tầng nghe thấy nó đổ chuông nửa ngày rồi, mẹ bảo tôi lên xem, còn tưởng rằng cậu đi ra ngoài rồi chứ?”
Hứa Kha không dám quay đầu sợ anh sẽ nhìn thấy nước mắt mình, lập tức ấn nút nghe máy .
“Tiểu Kha, em cho anh nửa năm thôi được không? Anh chưa bao giờ cầu xin em việc gì, đây là chuyện duy nhất trong cuộc đời anh cầu xin em.”
Hứa Kha hít một hơi thật sâu, thông cổ họng nói: “Thẩm Mộ, anh đừng nói vậy, tình cảm vốn là anh tình em nguyện, không ai bắt buộc ai cả, ngay cả kết hôn cũng còn có thể ly hôn, huống chi chúng ta còn chưa kết hôn. Anh có quyền lựa chọn giữa tự do và quyền lực, em cũng có quyền lựa chọn giữa buông tay và tự do. Nửa năm đó anh bảo em phải chờ đợi anh thế nào đây? Biết rõ anh ở bên một người phụ nữ khác, sau nửa năm, có thể anh sẽ vĩnh viễn ở bên người ta, anh yêu cầu em như thế, anh không thấy mình quá đáng à?”
Người trong điện thoại im lặng, Hứa Kha đau đớn ngắt điện thoại.
Doãn Vãn Thừa lẳng lặng đứng ở phía sau cô.
“Làm sao vậy Tiểu Kha? Chuyện kết hôn của cậu và Thẩm Mộ xảy ra vấn đề gì à? Là dì Lê không đồng ý sao?”
Hứa Kha lắc đầu.
Doãn Vãn Thừa đến gần, ngồi xuống đối diện cô hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Hứa Kha đứt quãng kể ra nội dung cuộc nói chuyện với Thẩm Mộ, sắc mặt Doãn Vãn Thừa lập tức thay đổi.
“Ý của anh ta là gì? Tình cảm mà có thể như vậy sao? Cho người này một khoảng thời gian, lại cho người kia một khoảng thời gian?”
Hứa Kha cười khổ: “Anh ấy nói, Dung Dung lấy cái chết để ép buộc.”
“Tiểu Kha, vậy nếu Lâm Ca lấy cái chết ép buộc cậu phải lấy anh ta, cậu sẽ làm vậy ư?”
Hứa Kha không nói gì.
Doãn Vãn Thừa tức giận: “Đó căn bản là hai việc khác nhau. Tình cảm là thứ không thể phân chia, bố thí, chung đụng. Anh ta luôn là một người thông minh, làm sao có thể làm ra những chuyện quá đáng như thế?”
Hứa Kha chua chát cười: “Cô ta đã vì anh ấy trả giá rất nhiều, ở bên cạnh anh ấy gần mười năm trời, cuối cùng vẫn không có được tình cảm của anh ấy khổ sở hơn tôi nhiều.”
“Tiểu Kha, đừng như vậy, gọi điện thoại cho anh ta, hoặc là lập tức trở về kết hôn với cậu, hoặc là chia tay, ý nghĩa của nửa năm đó là gì chứ?”
Hứa Kha mệt mỏi lắc đầu, nản lòng thoái chí đáp: “Lời nói của anh ấy tôi hiểu rõ, anh ấy bảo không thể mặc kệ sống chết của cô ta được. Tôi còn có thể nói gì đây? Anh ấy là thánh nhân, tôi là ác nhân ư?”
Doãn Vãn Thừa yên lặng nhìn cô, trong mắt hiện lên một chút đau lòng.
Hứa Kha lẩm bẩm nói: “Tôi và anh ấy có lẽ là có duyên mà không có phận. Xảy ra bao nhiêu biến cố rồi. Sáu năm trước, anh ấy đi Canada bặt vô âm tín, lúc quay về nói với mẹ tôi một câu, sáu năm sau, chuyện xưa lại tái diễn, anh ấy lại bặt vô âm tín lần nữa, sau đó nói với tôi một câu. Thật buồn cười, tình huống lại giống nhau đến thế. Còn tôi lần nào cũng từ tr