
Tác giả: Rick Riordan
Ngày cập nhật: 22:47 17/12/2015
Lượt xem: 1341150
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1150 lượt.
n một gã mắc chứng đanhân cách rồi” Dan nói “Tuyệt vời. Chẳng phải các niên giám chỉ dùng cho cácmôn thể thao sao?”
“Không phải loại này” Amy đáp “Quyển niên giám này ghilại những sự việc dành cho người nông dân. Cũng giống như quyển niên lịch vớinhững mẹo vặt hay các bài viết hữu ích cho họ. Flanklin cho hết tất cả những câu nói nổitiếng nhất của mình vào đó, chẳng hạn như “Ngủ sớm, dậy sớm”
“Ừ hử”
“ Và câu Một nghề cho chín còn hơn chín nghề”
“Sao nông dân lại phải quan tâm nghề chín hay không chín”
Amy chỉ muốn dùng quyển sách phang cho thằng em mộtnhát. Có thể như vậy sẽ làm văng đi mấy cục sạn trọng đầu nó. Nhưng con bé vẫn giữbình tĩnh. “Dan, vấn đề ở đây là ông ấy đã trở nên vô cùng nổi tiếng nhờ vàoquyển sách này. Và kiếm được rất nhiều tiền”
“ok” Dan lôi mẩu giấy có đầu mối đầu tiên. Nó cau màylại “Vậy chúng ta đã tìm ra Richard S- . Cái này giúp chúng ta tìm ra kho báunhư thế nào đây? Và Resolution có nghĩa là gì nào?”
Flanklin vẫn thường viết cho mình các kế hoạch” Amynói “Những quy tắc ông muốn thực hiện để hoàn thiện bản thân”
“Như kế hoạch đầu năm mới phải không?”
“ĐẠi loại vậy, nhưng ông ấy viết suốt cả năm. Chứkhông chỉ đầu năm không thôi”
“Vậy đó có phải là một phần trong quyển Niên giám củaRichard nghèo khó không nào?”
Amy nhíu mày “Không đâu” Nó trả lời vẻ không thật chắcchắn lắm “kế hoạch của Ben nằm trong một quyển sách khác. Chị nghĩ đó là quyểntự truyện của ông. Có lẽ từ Resolution trong đầu mối chỉ giúp chúng ta nghĩ vềBenjamin Flanklin mà thôi. Chị cũng không chắc…”
Nó lật một trang trong quyển Niên giám của Richardnghèo khó. Các ghi chú được viết vào lề giấy bằng nhiều kiểu chữ viết tay khácnhau. Amy nín thở. Nó nhận ra một dòng chữ rất tinh tế, viết bằng mực màu tím ởcuối một trang sách. Amy đã từng nhìn thấy bút tích tương tự trong các là thưcũ- những kho báu mà Grace vẫn thường cho nó xem lúc trước. Dòng chữ chỉ viếtđơn giản như sau: hãy theo Flanklin, đầu mối thưnhất. Mê cung xương
“Chính mẹ đã viết chỗ này” Amy kêu lên “mẹ lúc nàocũng dùng bút màu tím”
“Sao kia?” Dan hỏi “Cho em xem với”
“Ta nữa chứ?” Alistair Oh hỏi theo
Amy muốn giũ quyển sách này mãi mãi. Nó muốn ngấunghiến từng con chữ mẹ đã viết ra. Thế nhưng nó lại trao quyển sách choAlistair Oh , một cách lưỡng lự “Ông xem rồi đưa lại liền cho” nó nhấn mạnh
“Không công bằng gì hết” Dan bực tức
Alistair Oh mang cặp kính vào và xem qua một vàitrang. “Thú vị đây. Rất nhiều thế hệ đã cầm quyển sách này. Những ghi chú trongđây đều nằm trong tay của Grace. Và đây nữa, bút tích của cha ta, Gordon Oh. Vàcả đây- James Cahill, cha của Grace. Họ là anh em, hai đứa biết rồi đó, dù mẹcủa Gordon, là bà nội ta, là người Hàn Quốc”
“Tuyệt nhỉ” Dan bồn chồn “Nhưng tại sao mẹ của mìnhlại viết về Benjamin Flanklin chứ?”
Alistair Oh nhướn mày “Chuyệnhiển nhiên thôi, Benjamin Flanklin cũng là một thành viên nhà Cahill. Điều nàykhông khiến ta ngạc nhiên đâu. Suy cho cùng, ông ấy cũng là một nhà phát minhgiống như ta. Ta vẫn hình dung hầu hết chỗ sách trong thư viện này đều do thànhviên gia đình chúng ta viết nên, dù cho bọn họ có biết rõ huyết thống của mìnhhay không”
Amy bị choáng ngợp. Tất cả những tác giả này đều là…thành viên nhà Cahill ư? Có thật vậy không, mỗi khi con bé ngồi ở thư viện,chìm nghỉm trong những quyển sách, hóa ra là cô bé đang đọc lời lẽ do chínhnhững họ hàng của mình viết hay sao? Nó không thể tin là nhà Cahill lại quyềnlực đến thế. McIntyre bảo gia đình này đã góp phần làm nên nền văn minh nhânloại đó thôi. Lần đầu tiên trong đời, nó bắt đầu hiểu điều đó có ý nghĩa rasao. Con bé cảm giác như có một khe vực khổng lồ đang mở ran gay dưới chânmình.
Làm thế nào mẹ của Amy lại biết về đầu mối đầu tiênthậm chí còn trước cả khi cuộc thi bắt đầu? sao bà lại chọn viết vào quyển sáchnày chứ? Vậy mê cung xương theo như bà viết có nghĩa là gì? Có quá nhiều câuhỏi được đặt ra.
Ngay lúc đó, Dan lại nhảy loi choi xung quanh với cáikiểu rất khó ưa thường ngày của nó “Mình có bà con với Benjamin Flanklin sao?Mọi người đang đùa hả?”
“Sao Dan không đi thả diều trong cơn bão để xem có bị điện giật hay không đi?” Amy châmchọc
“Coi kìa, mấy đứa” Alistair Oh lên tiếng “Chúng ta cònrất nhiều thứ để làm thay vì cãi vã vặt vãnh qua lại như vậy. Chúng ta sẽ phảiđọc qua tất cả các ghi chú kia và rồi…”
“Chờ đã” Bỗng cả người Amy thấy bồn chồn. Trong khôngkhí có đầy mùi hăng “Có ai đang hút thuốc chăng?”
Alistair Oh và Dan nhìn quanh bối rối
Rồi Amy phát hiện ra. Khói trắng đặc kịt tràn ngậptrần nhà, phả xuống bên dưới thành một luồng chết chóc
“Cháy” Dan rú lên “Đến cầu thang ngay”
Nhưng Amy cứng người lại. Nó sợ cháy vô cùng. Đám cháymang nó trở lại với những ký ức thương tâm. Rất thương tâm.
“Đi nào” Dan chộp lấy tay nó “Saladin –phải tìm cho ranó”
Điều đó khiến Amy tỉnh lại. Nó không thể để chuyện gìxảy đến với chú mèo
“Không còn thời gian nữ