The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

39 Manh Mối - P1 Mê cung xương - Full

39 Manh Mối - P1 Mê cung xương - Full

Tác giả: Rick Riordan

Ngày cập nhật: 22:47 17/12/2015

Lượt xem: 1341156

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1156 lượt.

a đâu” Alistair Oh quả quyết“Chúng ta phải ra khỏi đây ngay”

Mắt Amy cay xè. Nó hầu như không thở nổi nữa. Amy tìmcon Saladin, nhưng nó đã biến mất. Cuối cùng, Dan phải lôi chị nó lên cầuthang, dùng vai đẩy cánh cửa bí mật trên giá sách. Nó không mảy may di chuyển.

“Cái cần gạt” Dan ho sặc sụa “Phải có một cái cần gạt”

Thường thì Dan rất thạo trong việc hình dung những thứvề cơ khí, nhưng cả hai không thấy gì khi dò tìm một cái công tắc hay cần gạtnào đó xung quanh. Khói mỗi lúc một dày hơn. Amy ấn vào bức tường và hét “Mặttường càng lúc càng nóng hơn. Ngọn lửa đang lan đến từ phía bên kia. Chúng takhông thể mở ra được”

“Phải mở được” Dan giục, nhưng lần này đến lượt Amylôi nó đi. Amy kéo nó trở lại cầu thang. Khói dày đến nỗi cả hai không nhìnđược nhau

“Cúi càng thấp càng tốt” Amy bảo nó. Hai đứa trườn dọcthư viện, cốt để tìm ra một lối thoát nào khác. Nó cũng không biết Alistair Ohgiờ lặn đi đâu. Các kệ sách đang bén lửa- những trang giấy vừa khô vừa cũ, thứmồi lửa hoàn hảo.

Amy nhổm người lên bên một chiếc bàn và vớ phải hộp nữtrang. Chớ lấy những món có giá trị. Amy hiểu rõ đây là quy tắc đầu tiên phảithực hiện khi tìm đường thoát ra một đám cháy. Nhưng nó chộp lấy cái hộp và đitiếp

Nhiệt độ càng lúc càng tăng. Không khí đầy những tàntro. Giống như là đang hít thở trong một đám sương mù khí độc. Amy thậm chí cònkhông thể trườn nhanh được vì nó đang mặc bộ đầm đám tang ngu ngốc trên người.Nó nghe Dan ho sù sụ và thở khò khè ngay phía sau. Căn bệnh suyễn của nó- đãnhiều tháng nay nó chưa bị trở lại- thế nhưng đám khói này có thể giết chết Dannếu như sức nóng vẫn chưa làm được điều đó.

Động não nào – Amy ra lệnh cho mình. Nếu là Grace, nókhông bao giờ lập ra một căn phòng chỉ với duy nhất một lối thoát.

Amy cúi rạp mình xuống sàn nhà, vừa ho sặc sụa vừangạt thở. Những gì nó nhìn thấy chỉ là một tấm thảm phương Đông- một dãy nhữngcon rồng lụa thêu.

Rồng… giống như con rồng trên dây chuyền của Grace. Vàtất cả những hình rồng này đều bay về một hướng. Ý tưởng ấy thật điên rồ, nhưngnó chỉ nghĩ ra được đến chừng đó.

“Theo chị” Amy bảo

Dan đang thở khò khè nghẹt ứ cổ họng không sao trả lờiđược. Amy trườn đi, cứ một lúc lại quay lại nhìn theo Dan để đảm bảo rằng nóvẫn ở ngay đằng sau mình. Những hình rồng dẫn chúng đến giữa hai kệ sách đangcháy và kẹt ngay vào góc chết trước một tấm thông gió chừng một mét vuông.Không quá lớn, nhưng khá lớn với con bé. Amy dùng chân đạp vào tấm lưới. đếnlần thứ 3, tấm lưới bung ra, để lộ một ống thồn khí bằng đá, nghiêng nghiêngvươn lên trên.

“Dan” Amy kêu lên “Đi nào”

Nó cố nhét Dan qua ông thông khí và ngay lập tức nhậnra cu cậu đang ẵm con Saladin. Không rõ bằng cách nào mà Dan tìm thấy con mèo,và con mèo cũng không lấy làm vui vẻ vì điều đó lắm. Saladin cứ gầm gừ và càocấu, nhưng dan vẫn giữ chặt lấy nó. Amy lần theo, mở miệng hớp hớp không khí.Mắt của nó chừng như đang bị tạt cát vào trong. Hai đứa trèo lên ống thông khítối tăm và sau một hồi tưởng như lâu lắm, Dan dừng lại.

“làm cái gì đó?” Amy gắt. Lúc này không còn nóng nhưlúc nãy, nhưng khói xung quanh chúng vẫn đang dày lên

“Kẹt rồi” Dan khò khè lên tiếng

“Vậy đẩy đi”

Trong bóng đêm đen kịt, nó bò lên bên cạnh cậu em vàcả hai hợp sức đẩy một tảng đá trơn phẳng đang ngáng phía trước. Phải mở ra.Phải như thế.

Và rồi nó cũng mở ra- bật hẳn lên như một cái nắp. Ánhsáng mặt trời làm lóa mắt cả hai. Cuối cùng chúng đã ra được chỗ không khítrong lành và rơi phịch xuống thảm cỏ. Saladin được trả tự do với một tiếng“khịt” cáu kỉnh, nó lẩn ngay vào gốc cây. Hai đứa đang nằm ngay trên nghĩatrang, cách ngôi mộ vừa lấp xong của Grace không quá năm thước. Phiến đá chúngvừa đẩy ra là bia mộ của một ai đó

“Dan, em không sao chứ?” Amy hỏi

Mặt Dan đầy những vệt nhọ đen. Hơi nước bốc lên từquần áo và tóc của nó thậm chí còn đen đúa hơn trước. Nó đang thở gấp. Tay nó ứa máu từ cả trăm vết mèo cào.

“Nghĩ đi” Nó khò khè “Rốt lại thì… cũng chẳng muốn sưutầm… bia mộ”

Khói ùa ra từ đường hầm như một chiếc ống khói nhưngnhư thế cũng chẳng thấm tháp vào đâu so với những gì Amy nhìn thấy khi nó ngướclên phía đỉnh đồi. Cổ họng nó nghẹn cứng lại “Ôi, không…”

Cả trang viên của gia đình như một địa ngục đang bừngcháy. Lửa túa ra từ các cửa kính, táp vào các bức tường bên ngoài của tòa nhà.Trong lúc Amy đang quan sát, một tòa tháp đá sụp xuống. những cửa sổ dát kínhmàu đẹp đẽ đang tan chảy. gia huy ngay trên cánh cổng chính- tấm gia huy mà Amyhằng yêu thích- đổ ập xuống và vỡ tung ra trên thềm.

“Amy ơi” giọng của Dan nghe như muốn vỡ ra thành từngmảnh “Tòa nhà này… chúng ta không thể để nó… ta phải…”

Nhưng nó không nói hết câu. Cả hai không thể làm gìđược nữa. Một phần nóc nhà sụp xuống, bắn một quả cầu lửa vào bầu trời, như thểtòa nhà đang đổ ụp từ trên nóc xuống. Amy tìm đến Dan và ôm nó vào lòng. Nócũng chẳng buồn chống cự. Mũi nó sụt sùi. Môi dưới run run. Amy muốn an ủi nó,nói với thằng em rằng