
Tác giả: Rick Riordan
Ngày cập nhật: 22:47 17/12/2015
Lượt xem: 1341244
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1244 lượt.
túng chúng mà thôi? Nó cố gạt ý nghĩ ấy rakhỏi đầu.
“Xương xẩu ở đâu nhỉ?” Dan thắc mắc. Rồi cả ba đến mộtgóc dẫn vào một căn phòng lớn. Dan thốt lên “Ôi”
Đây là nơi rợn người nhất mà Amy từng thấy. Sát tường,xương người được chất đống từ nền đất lên ngang đầu Amy như gỗ để chụm lửa.Những gì còn lại có màu vàng, màu nâu- hầu hết là xương đùi, nhưng các hộp sọcứ nhìn ra khắp các phía như những miếng vá của một chiếc chăn bong. Một hàngsọ người xếp dài trên mỗi chồng xương.
Amy bước vào bên trong trong sự im lặng đến gai người.Căn phòng kế tiếp cũng hệt như căn đầu tiên- những bức tường nối nhau đầy nhữngxác chết mốc meo. Luồng ánh sáng đèn điện u u hắt thành bóng phủ lên đám xươngxẩu, khiến những hốc mắt trống hoác càng thêm rùng rợn.
“Gớm quá đi mất” Nellie trấn tĩnh “Có đến, xem nào, cảngàn xác chết”
“HÀng triệu ấy chứ” Amy chỉnh lại “Đây mới chỉ là mộtphần nhỏ thôi”
“Người ta quật bằng hết những người này lên sao?” Danhỏi Amy “Ai mà làm công việc đó chứ?”
Amy không biết, nhưng nó thấy hết sức ngạc nhiên trướccác công nhân ngày trước tạo ra hình bằng xương sọ đặt trên những đống xươngđùi như thế này- các hình dáng ngang, sọc, chấm gạch. Nó có thể xem là đẹp đấychứ, theo một cách quái gở và kinh khiếp.
Ở căn phòng thứ ba, cả ba thấy một bàn thờ bằng đá cónến chưa thắp.
“Chúng ta phải tìm cho ra khu vực cổ xưa nhất” Amy quảquyết “Mấy bộ xương ở đây hãy còn quá mới. Hãy xem tấm bảng đồng kìa. Nó từ năm1804”
Amy dẫn đường, các hốc mắt trống trơn trông như đangquan sát họ đi qua.
“Mấy cái này ngon lành ghê” Dan khẳng định “Chắc emsẽ…”
“Không đâu Dan” Amy ngăn nó “ Em không được sưu tậpxương người đâu”
“Èo”
Nellie lầm bầm gì đó nghe như kinh cầu nguyện bằngtiếng Tây Ban Nha. “Làm sao mà Benjamin Flanklin lại muốn đi xuống đây chứ”
“Ông là một nhà khoa học” Amy tiếp tục bước đi, mắtchăm chú đọc những mốc ngày tháng khắc trên các bảng đồng “Ông ấy rất thích cáccông việc phục vụ lợi ích cộng đồng. Chắc hẳn nơi này khiến ông hứng thú”
“Đến hàng triệu người chết” Nellie nói “Thật hứng thúlàm sao”
Cả bọn rẽ xuống một hành lang hẹp và bị chặn lại bởimột cánh cổng kim loại. Amy lay các chấn song. Cánh cửa mở kẽo kẹt như thể đãhàng trăm năm nay không ai dùng đến nó.
“Hai đứa có chắc à chúng ta sẽ xuống dưới đó chứ?”Nellie hỏi lại
Amy gật đầu. Các mốc ngày tháng càng lúc càng xa hơn.Mặt khác, không còn đường ống kim loại nào bắt trên đầu phía trước mặt, đồngnghĩa với việc sẽ chẳng còn ánh sáng điện nữa.
“Có ai có đèn pin không?’ Nó hỏi
“Có, trong xâu chìa khóa này” Nellie đáp
Nellie chìa chum chìa khóa cho Amy. Chỉ là một chiếcđèn bấm nút nhỏ. Không sáng, nhưng có còn hơn không. Cả ba tiếp tục bước đi.Sau chừng năm mươi thước, họ xuất hiện trong một căn phòng nhỏ có duy nhất mộtlối ra khác.
Amy soi vào một bảng đồng cũ đặt giữa các bộ xương.“1785! Đây hẳn là những bộ xương đầu tiên người ta mang xuống”
Bức tường họ nhìn thấy trông rất cũ kỹ. Các bộ xươngngả màu nâu, mủn vụn, vài bộ đã rơi rải rác trên nền đất. Những chiếc đầu lâu ởhàng trên cùng đã bị cán vỡ, nhưng những chiếc dính trên tường trông còn khánguyên vẹn. Tất cả được xếp thành một hình vuông- chẳng có gì đặc sắc.
“Hãy tìm xung quanh” Amy nói “Nó phải ở đây thôi”
Dan thò tay vào những lỗ hổng trên bức tường xương.Nellie kiểm tra hàng trên. Còn Amy thì lấy đèn pin rọi vào các hốc mắt, nhưngcũng không thấy gì.
“Vô vọng thôi” cuối cùng Amy lên tiếng “Nếu ở đây cógì đó thì một nhóm khác chắc chắn đã tìm ra mất rồi”
Dan gãi gãi đầu. Rồi gãi tới đầu của một hộp sọ “Tạisao chúng lại được đánh số nhỉ?”
Amy không có bụng dạ nào cho mấy trò chơi của nó “Đánhsố gì?”
“Ngay trên trán đây” Dan gõ nhẹ vào một hộp sọ “Ôngnày được đánh số ba. Bộ mấy người này trong đội bóng hay sao ta?”
Amy cúi xuống gần hơn. Dan nói đúng. Chữ số III rấtmờ, nhưng nó được khắc hẳn vào trán của đầu lâu, có vẻ như ai đó đã dùng daokhắc số La Mã vào đó.
Amy xem tiếp chiếc sọ ngay dưới. XIX. Một hình vuông.Các hộp sọ có chữ số “Hãy xem hết nào. Nhanh lên”
Không mất nhiều thời gian cho việc này. Có tất cả mườisáu hộp sọ xếp lại thành một đống xương, bốn hàng bốn cột. Ba hộp sọ không đánhsố, còn lại đều đánh số.
Sống lưng của Amy rợn nhói lên “Tọa độ trong chiếchộp. Chiếc hộp phép thuật”
“Cái gì chứ?” Dan thắc mắc “Phép thuật gì chứ?”
“Dan, em có thể ghi nhớ được hết mấy chữ số và vị trícủa nó không?”
“Đã xong”
“Chúng ta phải ra khỏi đây ngay và tìm một tấm bản đồ.Đây chính là đầu mối- tức là, một đầu mối cho đầu mối thật, cho dù đó là cái gìmà Flanklin đang giấu đi chăng nữa”
“Chờ đã” Nellie hỏi lại “Flanklin đã khắc số vào hộpsọ á? Tại sao như vậy?”
“Đó là chiếc hộp phép thuật” Amy giải thích “Flanklinthường chơi với các con số khi ông muốn giải khuây. Tương tự như lúc ông có mặt ở Nghị viện Philadenphia vàchán không muốn nghe những bài phát biểu tẻ nhạt, ông tạo