
Tác giả: Rick Riordan
Ngày cập nhật: 22:47 17/12/2015
Lượt xem: 1341163
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1163 lượt.
dữ dội nhất kể từ lúc nó còn bé cho đến nay.
Con bé nhìn qua mép hố, chiếc ba lô không còn ở đónữa, bị con tàu kéo tút vào đường hầm. Cả bọn ngồi lại đó một lúc lâu, Dan runrẩy và lau nước mắt. Cuối cùng, hành khách đã hết hứng thú với bọn chúng. Họtản đi hoặc bước vào các con tàu khác và biến mất. Không có cảnh sát xuất hiện.Chẳng mấy chốc chỉ còn lại Nellie, Amy và Dan ngồi ở một góc ke ga như một giađình vô gia cư.
“Dan em” Amy dịu dàng “Trong đó có gì? Em có thứ gìbên trong ba lô vậy?”
Nó sụt sịt, tay chùi mũi “Không có gì”
Đó là lời nói dối dở nhất mà Amy từng nghe. Thôngthường, chỉ cần dòm vào mặt nó Amy đã biết cậu bé nghĩ gì, nhưng nó lại đangche giấu không cho chị nó biết những ý nghĩ trong đầu. Amy chỉ có thể nói đượclà cu cậu đang rất sầu não.
“Quên nó đi” Dan nói “Chúng ta không có thời gian đâu”
“Em chắc chứ…”
“Em nói là quên đi! Chúng ta cần phải tìm ra chiếc hộpsố trước bọn Kabra, phải không nào”
Amy không thích như thế, nhưng thằng bé nói đúng. Vảlại, đang có gì mach bảo với con bé rằng nếu ở đây lâu thêm một chút, thì cảnhsát sẽ có mặt và bắt đầu hỏi này nọ. Nó nhìn lại hố ray thêm một lần nữa, nơiDan đã suýt mất mạng và chiếc cửa hầm tối om dẫn vào hầm mộ, nỗi sợ hãi vẫn cònbao bọc quanh người nó, nhưng cả bọn đã vượt qua quá nhiều thứ, không thể dừnglại được.
“Vậy thì đi nào” nó nói “Chúng ta cần tìm ra đầu mối”
Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa.
Khi cả bọn vào một nhà hàng, Dan dường như đã trở lạibình thường- hay chí ít giữa họ đã có một thỏa thuận không nói thành lời là sẽhành động như thể mọi thứ vẫn đang bình thường. Cả ba ngồi xuống bên dưới máihiên để hong khô trong lúc Nellie gọi món. Amy không nghĩ mình có thể ăn uốnggì nổi, nhưng nó đói hơn là mình tưởng. Đã năm giờ chiều, cả ba đã ở trong hầmmộ một thời gian dài.
Nó lại thấy rùng mình khi nghĩ đến Ian và Natalie vớikhẩu súng bắn phi tiêu. Nó mong Alistair Oh vẫn không sao. Nó không tin tưởnglão, nhưng không thể chối cãi là lão đã giúp chúng trong hầm mộ. Nó đã có nhữngý nghĩ rất khủng khiếp khi hình dung ra cảnh lão già nằm cô độc, bất tỉnh ngay trongmê cung.
Lúc cả bọn đang ăn sandwich phô mai brie và nấm, Danvẽ những chiếc đầu lâu và số La Mã ra khăn ăn.
“12, 5, 14, đó là các con số còn thiếu”
Amy không nghi ngờ gì về khả năng tính toán của Dan.Chẳng bao giờ thằng nhỏ sai trong các bài toán.
“Có thể đó là một địa chỉ và một quận ở đây” nó lêntiếng
Nellie tháo chiếc iPod “Chẳng lẽ địa chỉ không thayđổi sau hai trăm năm sao?”
Amy cảm thấy bị hẫng. Có thể Nellie nói đúng. HồiFlanklin ở đây, Paris vẫn chưa có hệ thống phố phường. Còn địa chỉ chắc chắnphải thay đổi rồi- mà như vậy thì đầu mối của Flanklin không còn dùng được nữa,làm sao Grace lại cho chúng tham gia vào cuộc truy tìm không thể nào kết thúckia chứ?
Sao lạikhông? Có một giọng nói bực dọc cấtlên trong đầu con bé. Grace chẳng buồn quantâm đến việc cho từng người biết về cuộc tranh tài. Nếu Dan chết chỗ hố raykia, thì đó cũng chẳng phải là lỗi của Grace.
Không, Amy quả quyết. Không phải vậy. Grace phải có lýcủa bà. Những con số này phải về một cái gì đó khác. Amy nghĩ đến cách duy nhấtđể tìm ra đáp án- là cách nó vẫn hay làm mỗi khi gặp phải vấn đề không thể giảiquyết “Chúng ta cần tìm một thư viện”
Nellie nói với anh chàng bồi bàn bằng tiếng Pháp vàanh chàng dường như cũng hiểu cả bọn muốn gì.
“Pas de probleme” (khôngthành vấn đề - ND) anh chàng nói
Anh bồi bàn vẽ một bản đồ trên tờ giấy ăn mới và ghitên một nhà ga. Ecole Miliaire.
“Chúng ta phải khẩn trương lên” Nellie nói “Anh nàynói thư viện đóng cửa lúc sáu giờ”
Nửa giờ sau, ẩm ướt và vẫn còn nồng nặc mùi như chínhhầm mộ, cả bọn đặt chân đến thư viện Mỹ ở Paris.
“Tuyệt vời” Amy lên tiếng. Tòa nhà có thanh chắn kimloại màu đen chỗ cửa ra vào, nhưng chúng vẫn còn đang mở. Vào trong, Amy đãthấy hàng chồng sách và vô số chỗ đọc ngồi rất ư thoải mái.
“làm sao mà mấy người này chịu giúp chúng ta chứ?” Danthắc mắc “Ý em là, chúng ta đâu có thẻ thư viện hay thứ gì khác nữa?”
Nhưng Amy đã trèo tót lên cầu thang. Lần đầu tiên saunhiều ngày trời, nó cảm thấy hoàn toàn tự tin trở lại. Đây chính là thế giớicủa nó. Nó biết mình phải làm gì.
Những thủ thư đến giúp chúng như binh lính nghe thấytiếng kèn xung trận. Amy bảo họ rằng mình đang nghiên cứu về Benjamin Flanklinvà chỉ vài phút sau, Amy, Dan cùng Nellie đã ngồi trên một chiếc bàn trongphòng họp, tận tay xem các bản sao chép tài liệu của Flanklin – một số rấthiếm, những thủ thư nói, là các bản sao duy nhất có mặt ở Paris
“Đúng thế, đây là một danh sách hàng chạp phô quýhiếm” Dan lẩm bẩm “ Úi chà chà”
Nó định gạt danh sách kia sang một bên thì Amy chộp cổtay nó lại.
“Dan, em chẳng bao giờ biết cái gì là quan trọng hết.Vào thời đó, không có nhiều cửa hàng đâu. Nếu muốn mua gì em phải đặt ở mộtthương buôn và chờ người ta chở hàng đến. Flanklin mua gì nào?”
D