
Tác giả: Rick Riordan
Ngày cập nhật: 22:47 17/12/2015
Lượt xem: 1341169
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1169 lượt.
ra những chiếc hộpphép thuật, các bài toán số để tự mình giải. Flanklin sẽ tự điền số vào các chỗtrống. Tổng của chúng phải bằng nhau, cả hàng ngang lẫn hàng dọc”
Nellie chau mày “Em đang nói với chị Benjamin Flanklinchính là người phát minh ra ô số Sudoku sao?”
“Phải, theo một cách nào đó là như vậy. Và các thứ nàylà…”
“Là các tọa độ” Dan nói ngay “Các tổng còn thiếu sẽcho ra tọa độ của đầu mối tiếp theo”
Tiếng vỗ tay vang vọng trong căn phòng “Giỏi lắm”
Amy ngoảnh lại. Ngáng ngay lối vào là Ian và NatalieKabra
“Tao đã nói làtụi nó có thể làm được mà” Ian nói với em mình.
“Ồ, em đoán thế” Natalie Kabra thừa nhận. Amy ghét mộtnỗi là thậm chí ngay ở giữa căn phòng đầy xương xẩu dưới lòng đất mà NatalieKabra vẫn cố chưng diện. Con nhỏ đang mặc bộ đồ bó sát cơ thể bằng nhung đentuyền, làm nó trông như già đi đến tuổi hai ba. Tóc nó buông xuống ngang vai.Thứ duy nhất không khớp với toàn bộ trang phục nó đang mặc là khẩu súng bắn phitiêu bằng bạc bé xíu đang cầm trong tay “Có lẽ, dù Irina khiến chúng ta thấtvọng thì mọi chuyện cũng chưa đến nỗi quá tệ”
“Chính tụi bây” Dan thét lên “Tụi bây đã thuyết phục ảIrina gài bẫy bọn tao ở đảo St-Louis. Suýt chút nữa tụi bây làm bọn tao bị chônsống trong xi măng”
“Tiếc là chuyện đó không thành” Natalie Kabra nói “Tụibây đáng lẽ ra đã thành một tấm thảm chào đón khách tham quan lăng mộ đẹp đẽrồi”
“Nhưng… nhưng tại sao lại như vây?” Amy lắp bắp
Ian cười “Để loại tụi bây khỏi cuộc đua, dĩ nhiên rồi.Và để tụi này có thêm tí thời gian tìm ra chỗ này. Cần chắc chắn đây chẳng phảilà một tiểu xảo đánh lạc hướng nào khác của bà họ hàng quý hóa Irina chứ. Lẽrat a cũng nên chú ý đến chiếc hộp phép thuật. Cám ơn cưng, Amy. Giờ thì cảmphiền dịch sang một bên để tụi này chép lại các con số và biến ra khỏi đây”
Amy hắt ra một hơi run rẩy “Không”
Ian cười to “Trông cô nàng xinh xắn chưa kìa, Natalie?Làm cứ như cô nàng vẫn còn sự lựa chọn vậy”
“Ờ” Natalie Kabra nhăn mũi lại “Xinh lắm”
Amy thẹn đỏ mặt. nhà Kabra lúc nào cũng khiến nó thấymình thật dị hợm và ngớ ngẩn, nhưng nó không thể để cho bọn chúng lấy được đầumối. Amy vớ một chiếc xương cẳng chân “Tiến tới thêm một bước nữa đi… đây sẽ…sẽ tang vào sọ các người. Các người sẽ không bao giờ lấy được các con số đâu”
Xem ra đây chẳng phải là một lời đe dọa đáng sợ gì chocam, thậm chí với chính Amy, nhưng Ian tái mặt đi”Nào, đừng có mà ngu ngốc,Amy. Ta biết cô em căng thẳng như thế nào, nhưng bọn ta sẽ không làm cô em đauđâu”
“Chính xác” Natalie Kabra hùa theo. Nó nhắm khẩu súngphi tiêu vào mặt Amy “Ta nghĩ chất độc số sáu sẽ phù hợp. Không gì nghiêm trọnghết. Chỉ là một giấc ngủ sâu, rất sâu. Chắc chắn sẽ có ai đó tìm thấy bọn bây ởdưới này… một ngày nào đó”
Một bóng đen chợt hiện ra đằng sau hai đứa trẻ nhà Kabra.Thình lình, Alistair Oh lao nhanh vào phòng và hạ Natalie Kabra gục xuống đất.Khẩu súng phi tiêu của nó văng ra xa và Ian nhặt nó lên.
“Chạy mau” Alistair Oh hét lên
Amy không cự cãi gì nữa. Nó, Nellie và Dan chạy thậtnhanh đến lối ra khác, vào trong bóng tối- dấn sâu hơn xuống Hầm mộ.
Cả ba chạy có lẽ đã nhiều giờ liền, không có gì dẫnđường ngoại trừ chiếc đèn bé xíu. Họ đi xuống thêm một hành lang nữa và bị mộtkhối đất đá chặn lại. Thế là cả ba quay đầu và lần theo một đường hầm khác chođến khi chìm hẳn vào một thứ nước vàng đục ngầu. Ngay tức thì, Amy chẳng cònbiết cả ba đang hướng về đâu nữa.
“Alistair Oh nói ở dưới đây có cảnh sát” Amy lẩm bẩm“Ước gì họ tìm thấy chúng ta”
Nhưng chúng không thấy ai cả. Ánh sáng đèn pin yếu dầnvà bắt đầu mờ đi.
“Không được” Amy nói “Không, không, không được”
Họ lao tiếp về phía trước. Năm mươi, năm mươi lămthước, rồi ánh sáng tắt ngóm.
Amy tìm thấy tay Dan và nắm thật chặt.
“Sẽ không sao đâu hai nhóc” Nellie trấn an, nhưngchính giọng của cô nàng cũng đang run rẩy “Chúng ta sẽ không mắc kẹt mãi ở đâyđâu”
Amy không thấy có lí do gì để điều đó không xảy ra.Hầm mộ kéo dài hàng nhiều dặm và chưa bao giờ được vẽ lại một cách kỹ càng.Không có lí do gì để một ai đó xuống nơi này tìm kiếm cả bọn hết.
“Chúng ta có thể hét lên kêu cứu” Dan nói
“Không ăn thua gì đâu” Amy trả lời nó bằng giọng ủ rũ“Em rất tiếc, cả hai ạ. Em không hề muốn mọi việc kết thúc theo cách này.”
“Vẫn chưa kết thúc đâu” Dan nói “CHúng ta vẫn có thểlần theo một bức tường cho đến khi tìm thấy lối ra. Chúng ta có thể…”
“Suỵt” Amy nói
“Em vừa nói là…”
“Dan, nghiêm túc đó. Im nào. Chị nghĩ chị vừa nghethấy cái gì đó”
Đường hầm yên ắng chỉ có lác đác tiếng nước rỏ từnggiọt. Đoạn Amy lại nghe thấy tiếng động kia- tiếng rung chuyển yếu ớt của một nơinào đó ngay trước mặt họ.
“Một chiếc tàu điện chăng?” Nellie hỏi
Amy phấn chấn ngay “Chúng ta hẳn ở gần một nhà gaMetro rồi. Cố lên nào”
Amy hào hứng bước nhanh về phía trước, cả hai tay dangrộng. Chợt con bé rùng mình khi chạm phải một bức tường bằng xương khác, nhưngrồ