Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Bản Sắc Anh Hùng

Bản Sắc Anh Hùng

Tác giả: Kim Lưu

Ngày cập nhật: 22:40 17/12/2015

Lượt xem: 1341444

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1444 lượt.

đó ngoài chuyện học hành, đa phần thời gian rảnh rỗi nó đều cắm đầu vào máy tính mày mày mò mò không biết là luyện cái gì, nên giờ nói tới chuyện mạng miếc thì nó là rành hơn cả.
Thế nhưng mọi chuyện lại có vẻ không suân sẻ cho lắm, đã đi hai ngày rồi vẫn chưa tìm được chỗ nào vừa ý, phòng rẻ thì lại chật chội quá, phòng rộng rãi ở được thì giá lại quá cao. Ba đứa tiền cũng không có nhiều, nên tiêu chí đầu tiên luôn luôn là rẻ trước.

Chiều hôm nay Võ Tài với thằng Điệp lại xách xe đi. Lúc sáng cả ba đứa đã chụm đầu vào máy tính tìm được một chỗ mà theo mỗ tả thì đã khá là vừa ý, liền bốc máy hẹn ngay với chủ nhà chiều nay sẽ đến. Thằng Điệp ngồi phía sau mở to mắt coi bản đồ, dù lúc ở nhà đã xem đi xem lại rồi những lúc ra đường vẫn lớ ngớ. Đường xá mù mịt, người ngợm chen chúc, nhìn lên bản đồ thì kẻ chằng kẻ chịt. Hai đứa dừng ở một cái ngã tư đông đúc bên quận Gò Vấp, mãi một lúc thằng Điệp mới tìm ra lối, hai đứa lại tiếp tục đi. Cứ như thế, loay hoay gần hai tiếng đồng hồ thì mới đến được con hẻm đăng trên mạng. Nó nằm trên một con đường to vừa phải, hai bên trồng cây xanh um mát rượt.

Con hẻm không rộng lắm, từ ngoài nhìn vào thì nhà cửa chi chít, đương lúc buổi chiều nên người trong nhà đều bắc ghế cả ra trước cửa mà ngồi, con nít thì nô đùa chạy nhảy nên lại có cảm tưởng con hẻm chật chội hơn. Hai thằng quặt xe chạy vào, đến cuối hẻm lại lòi ra một con hẻm nhỏ khác, căn phòng kia chính là nằm trong này. Bên trong con hẻm này thì nhà cửa không khang trang như con hẻm ngoài, nhìn một hồi thì Võ Tài cũng nhận ra đây là nơi chuyên cho thuê phòng trọ giá rẻ, dành cho sinh viên và người lao động thu nhập thấp. Chỉ thấy những căn phòng nho nhỏ xây dính vào nhau, tầng trên chồng lên tầng dưới tạo cảm giác bức bối khó chịu. Quần áo phơi ngổn ngang trên ban công và trước cửa nhà, rất mất mĩ quan. Thằng Điệp ngồi phía sau đã sớm lắc đầu thất vọng, liền nói với Võ Tài: “Rút thôi mày ơi, kinh quá!”
Võ Tài cũng cùng chung tâm trạng, thấy chắc chẳng cần phải coi phòng nữa, liền đảo xe quay ra giông thẳng. Ra tới đường lớn thằng Điệp mới ngao ngao văng một câu hơi tục nói: “Má! Có cái phòng mà tìm khó thế không biết.”
Võ Tài thì có phần bình tĩnh hơn nói: “Cứ từ từ, còn cả tuần nữa lo gì.”

Hai thằng thấy rằng trời vẫn còn đang sớm nên quyết định dạo phố một chập mới về, nghĩ vậy nên liền đổ thêm một ít xăng rồi cứ chọn những đường lớn mà chạy, vừa đi vừa tán phét kịch liệt. Lòng vòng một hồi thì đã đi khá xa, bất chợt lại quẹo vào một con đường nhỏ, nhưng sạch sẽ. Đang đi bỗng thằng Điệp hô lên, tay chỉ vào một con hẻm: “Dừng, dừng! Trong kia có cho thuê phòng kìa.” Võ Tài nhìn theo thì đúng là đầu hẻm có cái bảng ghi “Cho thuê phòng” chĩa thẳng vào trong.
Thằng Điệp tiếp: “Vào coi sao mày.”

Vậy là hai thằng chạy vào trong, các con hẻm ở thành phố này đa phần đều hao hao giống nhau, hẻm nào cũng nhà cửa san sát, nên rất dễ nhầm lẫn. Chạy vào một đoạn ngắn thì đã tới chỗ cho thuê phòng. Đó là một căn nhà rộng hai tầng, được tái thiết lại để xây phòng trọ cho thuê, trông bên ngoài cũng khá khang trang sạch sẽ. Thấy trước cửa có một ông già bày hàng vé số ngồi bán, bên cạnh là một tiệm tạp hóa bán nước có mấy người đang ngồi uống. Ông già này tóc đã bạc phơ, nhưng da dẻ vẫn hồng hào, tướng tá vẫn cứng cáp, trông rất khỏe mạnh.
Võ Tài cập xe sát vào lề, bước xuống cúi đầu lễ phép hỏi: “Dạ bác! Bác cho con hỏi chỗ này cho thuê phòng phải không ạ?”
Ông già nhìn thấy hai thằng thì hình như cũng đoán được đến làm gì, liền cười cười nói, giọng miền tây: “Ờ có! Hai cậu thuê phòng hả, vẫn còn phòng đấy.”
Võ Tài liền đáp: “Dạ! Chủ nhà đâu vậy bác?”
Ông già liền đứng dậy, vẫn giữ nét tươi cười nói: “Tôi chủ nhà đây, hai cậu theo tôi lên xem phòng nhá.”

Nói rồi ông già quay sang hàng tạp hóa nhờ bà chủ quán trông hàng giúp rồi dẫn đường đi vào nhà trước, lại dặn Võ Tài dắt xe vào trong nhà. Võ Tài và thằng Điệp y lời dắt xe theo sau. Bên trong nhà có một sảnh lớn dùng để xe, giờ này mới hơn bốn giờ, mọi người bận đi làm đi học chưa về nên nhà cửa vắng vẻ. Võ Tài dựng xe rồi cùng với thằng Điệp theo ông già đi vào trong. Có một hành lang tương đối rộng, hai bên ngăn phòng cho thuê, cũng rất sạch sẽ. Võ Tài trong bụng đã thấy ưng ý. Cuối hành lang có một cái cầu thang dẫn lên lầu hai, vừa lên ông già vừa bảo: “Mấy hôm trước mới có người dọn đi nên còn trống đúng một phòng. Hai cậu may là đến trước đấy, chứ để đến sáng mai chắc không còn đâu.”
Võ Tài và thằng Điệp liền dạ dạ mấy tiếng đáp lời, ông già lại hỏi: “Thế mấy cậu quê ở đâu, là sinh viên hay đi làm rồi?”
Võ Tài thành thật thưa, trong ý tứ lại có mấy phần tội nghiệp: “Dạ bọn con nhà ở Long An, mới vào năm nhất, mấy bữa nữa mới nhập học. Mấy ngày nay toàn chạy tìm phòng không bác ạ, mà mắc quá tụi con không thuê được.”

Ông già cười cười không nói gì. Vừa lúc lên tới lầu hai, căn phòng còn trống nằm ngay đầu cầu thang, rất rộng rãi sạch sẽ, nền lát gạch men, trần có gắn quạt, ngoài cửa còn có


Lamborghini Huracán LP 610-4 t