
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Ngày cập nhật: 22:44 17/12/2015
Lượt xem: 1342073
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2073 lượt.
chứng thần kinh “ảo tưởngđược yêu”? Đó là những người chỉ yêu đơn phương nhưng rất cực đoan, nghĩ rằngmình yêu say đắm đối phương, muốn chiếm hữu đối phương vô tội kia bằng mọi thủđoạn: bám theo, gây rắc rối, bạo lực, thậm chí là giết chóc.
Vấn đề là Tần Hoài có ‘vô tội’ không, có sạch sẽkhông? Anh ta chẳng khác gì nước bể bơi khi chưa đánh phèn.
Đáng buồn là Na Lan vẫn phải bơi trong đám nước đụcấy.
Ninh Vũ Hân, nếu cô cứ tiếp tục đeo bám thế này thì côhoặc tôi hoặc mỹ nhân ngư Na Lan bé nhỏ sẽ phải trả giá bằng máu.
Na Lan thấy lạnh buốt, lạnh thấu tim.
Na Lan đi một vòng quanh sân dưới nhà, không hề thấybóng Ninh Vũ Hân. Hoặc là Ninh Vũ Hân không để cho cô nhìn thấy.
Cô lên gác, lòng đầy băn khoăn, không muốn gọi điệnlàm phiền Đào Tử, cô gọi điện cho mẹ đang ở quê, nghe bà nói đủ thứ chuyện nhà,chuyện địa phương. Cô cảm thấy bà vui, nhẹ nhõm. Kể từ sau khi cha cô bị hại,bà mắc chứng trầm cảm, gần đây đã dần bình phục.
Cô đặt điện thoại xuống bàn, mở laptop, định tiếp tụcchỉnh lý luận văn.
Nhưng ngón tay như đụng phải bàn là nóng bỏng, cô rụtngay tay lại.
Laptop của Na Lan luôn đặt mật mã bảo vệ, chỉ cần sau20 phút không đụng đến, nó sẽ tự động tắ- chờ, phải nhập lại mật mã thì mới mởlại được. Nó vẫn ở ngay giao diện đang đọc, nhưng hình như nó biến thành convật cưng ngoan ngoãn nhận ra chủ nhân, nó không đòi cô phải nhập mật mã.
Điều ngán nhất là giao diện ấy sau khi “tỉnh lại” thìrối loạn khác hẳn.
Trước khi đi bơi, Na Lan đang đọc bản thảo 5000 chữcủa Tần Hoài, rồi bỏ đó để về sẽ đọc lại. Lúc này 5000 chữ đáng thương ấy đãbiến khỏi màn hình. Và, cả cái ổ cứng di động cũng biến mất khỏi cổng USB của laptop.
Tức là, khi Na Lan đi bơi thì có người đột nhập cănphòng ký túc xá, gỡ hàng rào bảo vệ sơ đẳng, đánh cắp nửa năm “tâm huyết” củaTần Hoài.
Có lẽ Tần Hoài nên lấy làm mừng vì nửa năm chỉ viết 5nghìn chữ chứ không phải 500 nghìn chữ.
Gió đưa vào cửa sổ vẫn mang theo khí nóng mùa hè nhưngNa Lan bất giác so vai co ro, như muốn chống lại cái lạnh của đêm đông. Cô bướcđến cửa nhìn kỹ ổ khóa. Không hề suy suyển.
Vậy đây là kiệt tác của một tay chuyên nghiệp.
Có nên loại trừ khả năng Ninh Vũ Hân đã đột nhập? NaLan không thể nhìn nhận một nữ nhà văn xinh đẹp là một cao thủ đạo chích trèotường phi thân. Nhân vật như thế có thể xuất hiện trong tiểu thuyết của TầnHoài chứ không thể có trong đời thật. Huống chi Ninh Vũ Hân hình như chỉ mảitheo dõi cô chứ không rỗi hơi để làm cái chuyện “khéo tay” này.
Nếu không phải cô ta thì có thể là ai? Ai có thể tò mòđối với cái tiểu phẩm đáng buồn ấy của Tần Hoài ?
Càng nghi hoặc Na Lan càng cảm thấy nỗi sợ hãi đanggiơ tay về phía cô.
Cô bỗng thấy căn phòng yên tĩnh khác thường. Mọi ngàykhi đọc sách hay nghỉ ngơi co thường gắng ít gây tiếng động, nhưng sự yên tĩnhlúc này khiến tim cô đập quá nhanh.
“Đáng ghét!” cô kêu lên vì chợt hiểu ra tại sao lạiyên tĩnh.
Chú chuột Hamster bất động.
Chú chuột cưng vốn không bao giờ chịu ngồi yên, giờ nónằm im, khiến ta đau xót biết chừng nào.
Nó nằm trên đám xơ vỏ bào êm ái, bốn chân chổng ngược,ngay những sợi râu của nó cũng bất động. Na Lan ngồi thụp xuống mở cửa lồng,bàn tay run run đụng vào cái chân bé xíu của con chuột. Không phản ứng gì.
Hai mắt nhòa lệ, lúc này cô mới hiểu câu nói “tình cảmsâu nặng với con chuột cưng” không phải là nói đùa.
Tại sao kẻ trộm cái ổ cứng lại giết con chuột? Là đểcảnh cáo cô? Cô đã bị cuốn vào chuyện rắc rối gì mà bị theo dõi, bị phá phách?
Na Lan cố kìm nước mắt tuôn trào, ngón tay cô ấn nhẹvào bụng chú chuột.
Cảm ơn trời đất, tim nó vẫn còn đập nhè nhẹ, nó chưachết. Hung thủ chỉ bắt nó ngủ li bì, chắc y đã dùng thuốc mê. Đúng là y cảnhcáo cô.
Mình đã làm gì sai trái?
Cô đổ nước trong cái lọ nhỏ xíu vào chai rỗng, dốcchút thức ăn còn lại của nó vào cái túi ni-lon. Đã đến lúc cô phải báo cảnhsát.
À, trước hết phải gọi điện cho Tần Hoài đã.
“Na Lan cô đã nghĩ lại à? Bây giờ bữa tối vẫn còn kịp”Đào Tử sẽ thất vọng về Tần Hoài, vì anh ta không tiến bộ chút nào cả.
“Có kẻ đột nhập vào phòng tôi, lấy mất ổ cứng di độngcủa anh, đầu độc con chuột Hamster của tôi, anh có thể cho tôi chút manh mối gìkhông?” mấy câu này của Na Lan có thể khiến cả thành Giang Kinh choáng váng.
“Chỉ thế thôi à?” Tần Hoài suýt nữa phì cười
“Chắc anh vẫn cho rằng chưa đủ?”
“Đã nghe cái tên Ninh Vũ Hân chưa? Chắc là xa lạ vớicô, nhưng tôi đã gắn bó với cô ấy”
“hiện nay cô ta thường trực ở cửa nhà tôi 24/24, đủ tưcách để làm paparazzi rồi. Ngay tôi đi bơi, cô ta cũng vào tận giant hay đồ đểviếng thăm…”
“Chắc cô ấy mê thân thể của cô” đúng là cách nói theotiêu chuẩn của Tần Hoài.
“Tối nay tôi sẽ gặp ông Hải Mãn Thiên để xin nghỉ.Loại công việc này chẳng phải là việc dành cho con người làm. Nếu sáng mai tôikhông sang nhà anh thì anh đừng ngạc nhiên”
“Đương nhiên chẳng phải việc để cho người làm, mà làdành ch